“Vương gia, thắng cái trang trại được không?” Long Chiến Nhã làm ra vẻ mặt đứa trẻ mười hai tuổi thanh thuần, lúc này mở đôi mắt to trong suốt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, trong mắt tràn đầy chờ mong lại làm cho người ta nhìn vào phải thương tiếc, không đành lòng cự tuyệt.
Bình vương Mặc Sĩ Lưu Dạ ánh mắt sáng ngời.
“Đệ muội muốn trang trại này?” Mặc Sĩ Lưu Dạ cười vẻ dâm đãng nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã cả người run lên, không cẩn thận trên tay dùng một chút sức, thiếu chút nữa nhào nhăn cả quần áo Mặc Sĩ Lưu Thương. Hít sâu một cái kiềm chế xúc động muốn một quyền đánh bay Mặc Sĩ Lưu Dạ.
Chú ý tới cảm xúc biến hoá rất nhỏ của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt lóe sáng.
“Ân.” Long Chiến Nhã mở đôi mắt to làm ra vẻ sợ hãi liếc mắt đánh giá Mặc Sĩ Lưu Dạ. Nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu tình nhìn như một con nai con đơn thuần.
“Bổn vương thắng một cái cho đệ muội?”
Nghe được đề nghị Mặc Sĩ Lưu Dạ, Long Chiến Nhã tựa hồ thực động tâm, xoay đầu nhíu mày trông như là suy nghĩ đã lâu, lại lắc lắc đầu, yên lặng nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Muốn chính mình thắng mang về.” Long Chiến Nhã lấy được từ tay của người khác cũng coi như không có ý nghĩa gì nữa, trực giác cho nàng biết nàng sẽ làm cho ba người bọn họ phải méo mặt.
“Có thể chứ?” Long Chiến Nhã tuy rằng hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương, nhưng ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-vuong-long-phi/222479/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.