Dịch: Mon
Úy Đông Đình nhanh chân bước đến. Trong ánh trời chiều, dáng người càng có vẻ cao to cường tráng. Vân Phỉ nén nỗi bất mãn trong lòng cùng nỗi đau trong tim, nhún người hành lễ: “Không biết đại tướng quân đến nên không tiếp đón từ xa được.”
Úy Đông Đình mỉm cười: “Ta có việc đi ngang qua đây nên tiện thể vào xem A Tông có lười biếng hay không.”
Vân Tông lập tức đáp: “Bẩm đại tướng quân, tỷ tỷ và Tống sư phụ có thể làm chứng.”
Úy Đông Đình gật đầu cười: “Vậy thì tốt.”
Vân Phỉ không tin y lại ‘tiện thể đi ngang qua’, càng không tin y đột nhiên đến đây chỉ để xem A Tông có lười biếng hay không.
Quả nhiên, y quay đầu qua nhìn nàng, mắt sáng như sao, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Vân tiểu thư, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”
“Đại tướng quân, mời.” Vân Phỉ khách khí mời Úy Đông Đình vào nhà, bảo Phục Linh dâng trà, xem y có chuyện gì để nói.
Sau khi Úy Đông Đình ngồi xuống, ánh mắt liền lướt qua ngón tay nàng.
Ngón trỏ bàn tay trái quấn vải trắng, tròn vo như một cái kén rất đáng yêu.
“Tay nàng làm sao thế?” Y đã biết mà còn cố hỏi.
“Không có gì.” Vân Phỉ đưa tay đặt hai bên hông, lòng thầm tức tối: còn không phải tại ngươi.
“Đây là tử ngọc cao do thái y viện điều chế, chữa vết thương rất tốt.”
Vân Phỉ ngước đầu nhìn thì thấy Úy Đông Đình lấy ra một cái hộp màu tím được làm tinh xảo, nho nhỏ cỡ chừng hộp son, đặt lên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-tan-xuan-phong/176424/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.