Dịch: Mon
Vân Phỉ không cách nào ngờ được y lại vỗ đầu của nàng, cò chưa kịp hết kinh ngạc thì Úy Đông Đình đã đi ra khỏi phòng. Nàng tức tối sờ chỗ vừa bị y vỗ vào, nghĩ thầm: tên này đúng là keo kiệt bủn xỉn, cáo già xảo quyệt, còn chưa đầy một tháng mà đòi lãi liếc gì chứ. Không dùng tiền để trả thì dùng thứ gì đây? Vàng, ngọc trai hay đá quý?
Úy Đông Đình đi đến cửa, Vân Tông vừa thấy y là lập tức trốn ra sau lưng Tống Kinh Vũ.
Úy Đông Đình dừng bước, vẫy tay với nó.
Vân Tông rề rề rà rà tới trước mặt y, nhát như một con chuột, rụt rè nói: “Đại tướng quân.” May mà thanh kiếm Thái A chém sắt như chém bùn, tóc bay qua cũng đứt kia đã được thu lại.
Úy Đông Đình vỗ vai nó, nhẹ nhàng nói: “Sau này, ban ngày đệ ở trong cung học tập với hoàng thượng, tối về tới nhà thì theo Tống giáo úy tập võ, cơ thể khỏe mạnh thì sẽ không bị bệnh nữa.”
A Tông vừa nghe thế thì sợ tới nỗi chân cũng nhũn ra, hai hàng nước mắt lập tức tranh nhau rơi xuống. Trời à, không muốn để cho người ta sống với sao. Ban ngày ở trong cung mệt chết đi được rồi, về tới nhà còn phải luyện võ nữa.
Nó rưng rưng nước mắt định tìm cứu viện, nhưng khổ là lúc này cứu tinh vẫn đang ở trong phòng phiền não rốt cuộc khoản lãi tự nhiên phát sinh kia là thứ gì.
Úy Đông Đình mỉm cười nhìn nó: “Nếu đệ dám lười biếng, ta sẽ bắt đệ tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-tan-xuan-phong/176425/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.