Đến đêm, Lưu Quang cùng Túc Mệnh đi ngắm hoa.
Hai bên đường trong Thanh Thành đều treo đèn lồng. Ánh đèn lay động mập mờ. Nếu không nghe Túc Mệnh nói thì Lưu Quang chỉ xem oanh thanh yến ngữ trên đường chỉ là các tiểu thư kết bạn đi du ngoạn. Nhưng giờ phút này nhìn lại, đích xác ai ai cũng trang điểm đậm, mặt mày ngả ngớn câu dẫn nam tử qua đường thất hồn lạc phách.
Túc Mệnh ngồi trong kiệu không làm gì, chỉ có Lưu Quang đều luôn vén rèm xe đánh giá bên ngoài, Túc Mệnh cũng không ngăn cản, để cho Lưu Quang nhìn thấy nhiều cảnh sắc.
Đến hoa quán, hai người hạ kiệu. Người canh giữ ở cửa vén rèm, cung kính mời hai người đi vào.
Thưởng hoa lần này chủ yếu lấy phù dung – hoa sen làm chủ. Tuy là ban đêm, nhưng quán sáng như ban ngày. Sanh tiêu không ngừng bên tai. Tài tử giai nhân lui tới trước mắt cũng nhiều. Hoặc là tụ tập ngắm hoa thưởng nguyệt, ẩm tửu tác thơ thập phần tiêu sái; hoặc là có đôi có cặp, nửa xấu hổ nửa che đậy, mượn hoa ân cần cũng coi như tình chàng ý thiếp. Túc Mệnh cùng Lưu Quang do không thuộc về loại nào, nên hai người thật thưởng hoa. Ăn trái cây, uống rượu mật hoa, nhìn các màu kỳ ba kiều diễm động lòng người.
"Thật là đẹp." Lưu Quang không khỏi khen.
"Hoa có đẹp cũng là tùy ý người ngắt đi. Không bằng liễu, cao lớn kiên cường không sợ mưa gió." Túc Mệnh lười nhác đáp.
"Hoa tự hữu hoa kiều, giống như nam và nữ đều có ưu và khuyết."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-yeu/2440731/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.