Cái gọi là dài nắng sẽ mưa, trái lại làm tăng thêm hảo tâm của Trương lão, ông trời cũng lên tiếng giữ người. Hôm nay, một trận mưa to kinh người, từ tối cho tới bình minh, cơ hồ trút hết nước của thiên hạ xuống. Lưu Quang thì thập phần tiếc nuối, vì nàng muốn học cưỡi ngựa khi biết sẽ ở đây vài ngày.
Ban đêm, Túc Mệnh, Lưu Quang ở cùng một phòng.
Lưu Quang muốn ôm chăn xuống dưới đất nằm lại bị Túc Mệnh tóm lại ấn lên giường. Nhìn đôi gối trầm hương sắp xếp chỉnh tề, đột nhiên Lưu Quang rất khẩn trương.
"Sao, chưa bao giờ ngủ cùng ai?" Túc Mệnh tựa vào giường hỏi.
Lưu Quang ngẩng đầu nhìn nàng. Chỉ thấy đôi mắt Túc Mệnh nghịch sáng thập phần tà khí.
Phải, nàng là nữ tử nước láng giềng nổi danh nhất, uy vọng trong lòng dân thậm chí vượt qua Hoàng hậu thống lĩnh hậu cung; phải, nàng là Tri Ngọc đại sư, có thể bấm tay như thầy tướng số, có thể làm pháp dự đoán tương lai, quyền lực chỉ dưới Hoàng đế. Tất cả điều đó đều là nghe nói. Từ lẻ loi cô đơn sống lay lắt qua ngày, cho tới tài năng ghen tị khi nghe được, phú quý cũng thế, Túc Mệnh đều là người đứng trên tất cả. Có lẽ, có thể so với một vị nữ hoàng đi. Nhưng nàng là người cách mình rất xa xôi không phải sao?
Sau khi nghe xong câu đó Lưu Quang thôi không nghĩ nữa, Túc Mệnh không như trong tưởng tượng của nàng. Hai người như cách xa tới lệch trời, đây là sự thật. Nhưng thực tại thì sao? Nàng cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-yeu/2440736/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.