Túc Mệnh thấy ba người đều lâm vào trầm mặc thì hỏi: "Yến thừa tướng, hình như ông vừa nói ta thật sự vào Hoành Kinh, là ý gì?"
Yến thừa tướng: "Trước đó vài ngày chúng ta nhận được tin nói là hoàng đế Ngạn Quốc lại phái ngài tới Hoành Kinh. Còn có sứ giả là hai vị đại nhân lần trước, và theo tin báo là họ đã vào biên giới Hoành Quốc."
Túc Mệnh nhíu mày. Lưu Quang luống cuống nhìn Túc Mệnh. Túc Mệnh khẽ lắc đầu.
"Không biết hoàng đế Ngạn Quốc có biết chuyện Lưu Quang hay không?" Yến thừa tướng hỏi.
"Biết một phần. Mà cũng không có gì đáng ngại." Túc Mệnh nói. "Yến thừa tướng, ông không cần đi thỉnh thái tử. Ta nghĩ thái tử sẽ nhận được tin ngay và hắn nhất định còn gấp hơn chúng ta."
"Mặc dù nói như thế, nhưng..." Yến thừa tướng vẫn bất an.
"Thái tử phi vốn nên ở đây, không phải sao?" Túc Mệnh hỏi.
"Thì là như vậy, nhưng mà cũng gần hết kỳ ba tháng rồi, " Yến thừa tướng bấm tay tính, "hơn mười ngày nữa thôi."
Dù đã tính trước, nhưng chính tai được chứng thực, Lưu Quang vẫn không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Còn... có chút thời gian.
Túc Mệnh gật đầu nói: "Nếu Lưu Quang đã trở về thì ở đây không thể trống không. Làm phiền thừa tướng thay thái tử phi chuẩn bị người."
Yến thừa tướng nhìn Túc Mệnh, thật lâu vẫn là nhịn không được hỏi: "Ngài tuy là ân nhân cứu mạng Lưu Quang nhưng, nhưng ta vẫn muốn hỏi, vì sao ngài tốt với nàng như vậy? Hai nước chúng ta..."
Túc Mệnh đưa tay ngăn cản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiet-yeu/2440773/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.