Trên sân, Vũ Văn Liệt quát lên đầy nghiêm nghị: "Chứng cứ rành rành! Mũi tên này chính là của Minh Nguyệt, người đâu- Bắt Thẩm Nghiên Chi của Đông Lăng và toàn bộ thị vệ của hắn lại cho bản vương!"
Trong chớp mắt, đoản đao của Thục Cẩm tuốt khỏi vỏ, hàn quang tựa dải lụa; Trường kiếm của Thục Hồng chĩa ngang, sát khí đằng đằng, hai người một trái một phải che chắn trước người Thẩm Nghiên Chi, ánh mắt sắc như dao, quyết không nhượng bộ nửa bước.
"Đại nhân, chúng ta liều mạng với bọn họ!" Thục Hồng và Thục Cẩm đứng bên cạnh hắn, nói.
Nhìn thấy thị vệ cầm đao áp sát, Thác Bạt Di bỗng tuốt kiếm, hàn quang lóe lên: "Kẻ nào dám động!"
Vũ Văn Liệt cười một cách âm hiểm: "Công chúa, lúc này xen vào chẳng phải là muốn nhận chắc tội danh tộc Thác Bạt ở Bắc Cảnh cấu kết với Đông Lăng hay sao?"
Thác Bạt Di nghẹn lời, nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi.
Chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi ôm lấy vạt áo trước ngực, chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho nàng ấy không cần tranh cãi thêm.
"Còn ngây ra đó làm gì?!"
Vũ Văn Liệt giận dữ quát, "Bắt người!"
Ngay lúc này—
"Chiêu Dương Công chúa ở đây, kẻ nào dám động đến Thẩm Thủ phụ!"
Tiêu Minh Chiêu bước lên một bước, trong tay giơ cao một miếng ngọc bội văn phượng, kim ngọc lấp lánh, ấy chính là tín vật của hoàng thất Đông Lăng!
Cả sân lặng ngắt.
Vũ Văn Liệt nheo mắt, cười lạnh nói: "Chiêu Dương Công chúa, ngươi bảo vệ hắn lúc này, chính là Đông Lăng tuyên chiến với Tây Lương!"
Thác Bạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/2950427/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.