Khi nhóm người Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa trở về gian điện phụ, Thác Bạt Lẫm vẫn đang không ngừng chửi bới: "Lũ vô dụng Tây Lương! Lão tử còn chưa chém đã tay, đã quỳ xuống đất cầu xin tha mạng!"
Thác Bạt Di nhíu mày: "Thời kỳ đặc biệt, đừng gây thêm chuyện…"
Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã đột nhiên dừng bước.
Trong linh đường, Diệp Lan nằm trên mặt đất.
"Diệp Lan!"
Thác Bạt Di thầm nghĩ không hay rồi! Nàng ấy vội vã chạy qua, đỡ Diệp Lan dậy xem xét tình hình.
May thay, nàng ấy chỉ ngất đi thôi.
Tiêu Minh Chiêu vội vàng tiến lên xem xét quan tài của Minh Nguyệt…
Bên trong trống không!
"Minh Nguyệt đâu?!" Tiêu Minh Chiêu khàn giọng gào lên.
Đúng lúc này, mấy cung nhân bị trói lảo đảo xông vào: "Công chúa! Có một đám người mặc đồ đen đến, đánh ngất Diệp cô nương xong, đã nhốt hết đám nô tài vào nhà chứa củi rồi!"
"Bọn chúng đi đâu rồi?!" Tiêu Minh Chiêu nghiêm giọng hỏi.
"Phía tây thành! Hướng về núi tuyết!" Một tên cung nhân chỉ tay, rồi nói thêm một câu: "Nhìn dáng vẻ của bọn họ, hình như là..."
Bóng hình định xông ra ngoài của Tiêu Minh Chiêu dừng lại, nàng nghiêm giọng nói: "Hình như là ai?"
"Huyền Giáp Vệ... Của Đông Lăng..."
…………
Tiêu Minh Chiêu tung mình lên ngựa, dây cương siết vào lòng bàn tay đến hằn ra vệt máu.
Vó ngựa dẫm lên bùn đất sau cơn mưa, ba người cùng phi nhanh về phía tây thành. Gió đêm lướt qua gò má, nhưng không thể nào sánh bằng cái giá lạnh trong lòng Tiêu Minh Chiêu…
Thẩm Nghiên Chi…
Chàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/2950435/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.