11
Khương Hành Viễn gầm lên với ta, lại bị Khương Hành Tri ngăn lại.
"Hành Viễn, bình tĩnh lại một chút!"
Khương Hành Viễn không nghe lời khuyên ngăn, nhận định ta chính là hung thủ gi.ế.t người.
Nhưng những người khác sẽ chỉ nghĩ rằng nó quá đau buồn mà cắn người bừa bãi.
Một cô nương trói gà không chặt làm sao có thể lặng lẽ lẻn vào Mai Uyển để g.i.ế.t người.
Ta nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ bị giết, ta có thể hiểu được cảm xúc của Hành Viễn..."
"Hừ!" Tiếng gầm của Khương Hành Viễn cắt ngang giọng nói của ta, sự tuyệt vọng và thương tiếc làm tan nát trái tim người nghe.
Ta dùng khăn tay lau mắt để ngăn chặn sự thờ ơ nổi lên dưới đáy mắt.
Rất hay.
Khi mẹ ta qua đời ta cũng rất buồn bã, nhưng thậm chí ta còn không thể trút giận như thế này, ta chỉ có thể che miệng và chạy trốn, trốn từ sáng đến tối, đến khi để nước mưa đóng băng chính mình.
Nào như nó, được người khác nhìn thấy nỗi buồn và dỗ dành.
Khương Vãn Trạch yêu cầu mọi người làm phòng thờ cúng thi thể của thê tử mình.
Linh đường đã được bố trí, Khương Hành Tri, Khương Hành Viễn mặc áo tang, quỳ gối trước linh cữu.
Khương Hành Viễn dường như đã cạn kiệt sức lực, không còn sức để khóc, Khương Hành Tri mất hồn, tê dại đốt giấy, đôi mắt đỏ thẫm ảm đạm.
Khương Vãn Trạch gọi ta đến, đôi mắt sâu thẳm của ông ấy đè lên ta như thể đang đối chất.
Sắc mặt ta không chút thay đổi: "Xin cha bớt đau buồn”.
Qua hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-ninh/396386/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.