7
Ta mơ mơ hồ hồ thật lâu, cảnh tượng trong đầu luôn thay đổi, có Lý Hoài Ngọc, còn có thêm những người bị ta g.i.ế.t, m.á.u trên tay, m.á.u bắn tung tóe lên bầu trời, hòa vào màn đêm.
Khi ta tỉnh dậy, miệng ta đầy vị đắng, quai hàm hơi đau.
Một cô nương xinh đẹp ngồi ở mép giường đang vùi đầu ăn gì đó, nhìn ta tỉnh dậy nàng lập tức trợn tròn đôi mắt, những ngón tay nhuốm đường đặt trên môi.
Ta nháy mắt với nàng ấy, nàng lau miệng, bọc lại gói đường trong tay, nhét nó dưới gối và thì thầm với ta: "Để ta đi gọi ca ca ta”.
Miệng nàng ấy chưa được lau sạch, ta còn chưa kịp nói thì nàng đã chạy ra ngoài hét lên một cách hăng hái.
Giống như Dương Chiêu, tràn đầy sức sống.
Ta nằm trên giường, nhìn lên mái nhà, suy nghĩ về ý nghĩa của lần trọng sinh này.
Những sinh mệnh đã c.h.ế.t dưới tay ta gần như đang gầm thét trong xương trong máu của ta, liệu một cuộc sống thối nát như ta có cần thiết phải trọng sinh một lần nữa không?
Tiếng bước chân vang lên bên tai, từ xa đến gần, ta quay đầu nhìn sang.
Sắc mặt Dương Chiêu dần dần trở nên rõ ràng, khẽ mỉm cười: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi".
Như thể có một tia sáng đang lóe lên trong đêm tối.
Y quán của nhà họ Dương không cùng một chỗ với nơi ở, trước đây ta được Dương Chiêu đưa vào y quán, bây giờ ta đang ở nhà y.
Từ lời tâm sự của Dương Chiêu, ta biết Lý Hoài Ngọc đã gửi chân dung cho y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chieu-ninh/396387/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.