🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm đã qua lại mấy đời, Thẩm Dực từng gặp mặt Ôn Phù, nhưng sau khi trưởng thành hiếm khi có liên quan, ngay cả mặt mũi đối phương như thế nào anh cũng không nhớ rõ lắm.

Chỉ nhớ con bé đấy ăn mặc như cái bình sứ, cực kỳ ồn ào.

Tính cách còn không biết ý bằng một nửa của Khương Dư Dạng.

Ánh mắt đang nhìn cảnh đêm vàng son ngoài cửa sổ sát đất của Thẩm Dực bỗng khựng lại, sau đó lại từ từ châm một điếu thuốc.



Ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu rọi vào trong phòng, chia không gian trống trải làm hai mặt sáng ngời và âm u.

Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại cô vẫn choáng váng tối tăm mặt mày, vừa mở mắt ra lại dùng mu bàn tay che mắt, không biết có phải còn chưa tỉnh rượu hay không.

“Tỉnh rồi à?” Tiếng Thẩm Dực vang lên bên tai.

Trên người không có chỗ nào nhức mỏi, tức là tối hôm qua không làm. Cho đến khi bụng dưới khó chịu co rút đau đớn, cô mới khó chịu dời mu bàn tay ra, ánh mắt trong trẻo như dòng suối trong chảy ra từ trong khe núi.

Hai người đều mặc áo mà ngủ, chỉ có chút ký ức đang nhắc nhở cô về cuộc nói chuyện không thoải mái tối hôm qua.

Nhưng Thẩm Dực luôn cưng chiều cô, hiện giờ người mình sạch sẽ sảng khoái, cúc áo ngủ chắc đều do anh cài giúp.

Khoảng cách quá gần, ánh ban mai chiếu lên mặt anh, nhuộm đôi đồng tử mê hoặc lòng người kia thành màu trà.

“Còn muốn tôi giúp em thay quần áo lần nữa à?” Anh chọc phá suy nghĩ đó của cô, không hề che giấu nụ cười.

“Không cần.”

Đương nhiên sẽ không. Cô còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ nào để đối mặt với Thẩm Dực sau khi nói ra suy nghĩ thật sự của mình.

Khương Dư Dạng giãy giụa đứng dậy, nhưng phát hiện tóc bị kéo đến tê dại, lại ngã vào trong lòng anh.

Thì ra vừa rồi Thẩm Dực dựa vào cô quá gần, cánh tay đè lên mái tóc dài của cô.

“Mới sáng sớm đã nhào vào lòng tôi thế ư?” Anh vừa mở miệng là mang theo vẻ cà lơ cà phất trêu ghẹo.

Khương Dư Dạng trông có vẻ hết sức tức giận, nhưng lời nói lại chẳng có chút lực sát thương nào: “Thẩm Dực, anh đừng có quá đáng quá.”

“Chọc giận chú báo nhỏ nhà chúng ta rồi.” Anh vẫn làm như đang đối xử với thú cưng, cho rằng lời cô suy nghĩ sâu xa mới nói tối hôm qua là bâng quơ mà thôi.

Biểu cảm trên khuôn mặt của cô rất phức tạp, nắm chặt ngón tay tạo thành nắm đấm rồi lại buông ra, thử khiến cảm xúc bình tĩnh lại: “Không.”

Chờ đến khi Thẩm Dực nghiêng người đi để mái tóc dài của cô có thể thuận lợi trở về vị trí, Khương Dư Dạng mới vội vàng cách anh thật xa.

Thẩm Dực theo cô xuống giường, hai khuy đầu của áo ngủ để mở, lộ ra một dây chuyền đỏ xâu miếng ngọc khắc tượng phật bên trong.

Anh không tin thần phật, nhưng sau khi ngày sinh nhật của mình cũng là ngày Thẩm Tầm mất vì tai nạn xe thì anh luôn đeo miếng ngọc khắc tượng phật này.

“Ngày hôm nay và ngày mai tôi đều phải tham gia hội nghị ngành, không về nhà đâu.” Thẩm Dực nhanh chóng thắt cà

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-dam-trong-su-nuong-chieu-cua-anh/2022780/chuong-9.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 9
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.