Khương Nhu bị ốm. Cả một đêm, Lý Hoài Chu đều đang cố gắng “giải phẫu” cô trong tâm trí.
Những ngày qua, giữa anh ta và Khương Nhu chỉ dừng lại ở vài câu xã giao lễ phép. Dù nói chuyện cũng coi như hợp ý, nhưng vẫn giống như cách nhau một lớp màng mỏng, không chạm tới được cái chân thật nằm ngoài khoảng cách xã hội ấy. Trận cảm mạo bất ngờ lần này, lại vô tình làm tan chảy ranh giới đó.
Trong lời nói, Khương Nhu cố ý tránh nhắc tới gia đình. Vì lo sợ vụ án giết người hàng loạt, hai người bạn cùng phòng của cô đã trở về sống dưới vòng tay che chở của cha mẹ. Thế còn cô thì sao? Ốm liệt giường, nhưng lại “đến một người nói chuyện cũng không có”.
Cha mẹ cô dù không ở trong thành phố, không thể lập tức tới chăm sóc, nhưng biết con gái bệnh cũng nên hỏi han vài câu mới phải. Khương Nhu còn nói, khi bệnh chỉ biết tự mình cắn răng chịu đựng.
Từ từng mảnh vụn câu chữ rời rạc ấy, Lý Hoài Chu ghép nên được thêm nhiều mảnh ghép của Khương Nhu: Sự độc lập được tạo ra bởi thiếu thốn quan tâm, sự cứng cỏi khi tự mình vượt qua cơn bệnh, và cả khao khát âm thầm đối với chút hơi ấm từ người khác.
Điều này tất nhiên dẫn tới một sự thật: cô mong được quan tâm, và cũng ỷ lại vào sự chăm sóc mà người khác trao cho. Trước khi nhận ra điều này, Lý Hoài Chu vẫn thấy khó hiểu, tuy cửa hàng tiện lợi có đủ đồ ăn, nhưng các quán ăn tối ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-trong-long-ky-anh/2883139/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.