Từ lâu Từ Tĩnh Như vẫn nghĩ, trong cơ thể mình có một con dã thú khao khát được chạy.
Khi cô ấy đặt chân lên đường chạy nhựa đỏ sẫm, gió rít qua tai, mọi ồn ào của thế giới rút xuống như triều, chỉ còn lại nhịp tim của cô ấy như trống trận: thình, thình, thình.
Đó là âm thanh nguyên sơ nhất, chân thật nhất của sự sống, khiến Từ Tĩnh Như say mê.
Cô ấy muốn thả con dã thú ấy ra hoàn toàn, trên đường đua, dưới muôn vàn ánh mắt dõi theo, lao về vạch đích tượng trưng cho cực hạn.
Vì thế, Từ Tĩnh Như nói với bố mẹ rằng mình muốn học thể thao, sau này làm vận động viên chạy bền.
“Không lo làm ăn gì cả!”
Nghe xong, bố cô ấy giận dữ gầm lên: “Con gái con đứa, không lo học hành cho tử tế, ngày ngày chạy lông nhông trên sân thì ra cái thể thống gì? Phơi nắng cho đen thui, thô kệch ra, sau này lấy chồng thế nào?”
Mẹ đứng cạnh tiếp lời, đau lòng trách móc: “Chạy có ăn được không? Con nhìn chị họ con đi, ngoan ngoãn thi sư phạm, giờ làm giáo viên ổn định, thể diện biết bao.”
“Con thích vậy đấy! Lấy chồng hay không, con chẳng thèm bận tâm!”
Từ Tĩnh Như dồn hết sức hét ra câu ấy, giọng run run: “Đây là chuyện của con, đừng ai can thiệp!”
“Con dám!”
Bố cô ấy đập mạnh bàn: “Chúng ta vất vả cho con ăn học, không phải để con mơ mộng những thứ vớ vẩn đó! Nếu còn dám chạy đến đội điền kinh, tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Lại nữa.
Lại là kiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chim-trong-long-ky-anh/2883140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.