🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Công trình tiến triển rất thuận lợi, chớp mắt một cái Đàm Tư Ý đến Kỳ Huyện đã được nửa năm.

Hôm nay Đàm Tư Ý lại nhận được tin nhắn của Hứa Thượng Dương, nói đoàn làm phim đến Kỳ Huyện quay ngoại cảnh, cuối tuần muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm.

Đàm Tư Ý kinh ngạc đọc đi đọc lại mấy lần, xác định là Hứa Thượng Dương gửi cho cô không sai.

Nhưng, đây là ý gì?

Ngay cả khi còn đang hẹn hò, Hứa Thượng Dương cũng hiếm khi chủ động nhắn tin cho cô, huống chi là trang trọng mời cô ăn cơm như vậy.

Đàm Tư Ý cho rằng bọn họ đã chia tay rồi thì việc ăn cơm riêng như vậy không cần thiết, hơn nữa cuối tuần này cô đã định về nhà mừng sinh nhật mẹ trước, nên không chút do dự từ chối.

Tin nhắn vẫn như thường lệ, sau khi Đàm Tư Ý gửi đi lại như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Trước đây Đàm Tư Ý còn thường xuyên kiểm tra điện thoại, mong chờ hồi âm của Hứa Thượng Dương, còn tự tìm lý do cho anh ta, có lẽ anh đang bận nên chưa thấy, cũng từng cảm thấy lo lắng vì Hứa Thượng Dương quá lâu không trả lời tin nhắn, sợ rằng anh ta đã xảy ra chuyện gì.

Sau này Đàm Tư Ý mới hiểu, làm gì có lý do bất đắc dĩ nào, chỉ là cô không quan trọng ở trong lòng Hứa Thượng Dương đến thế mà thôi.

Bây giờ cô đã buông bỏ, vì lịch sự cô đã trả lời tin nhắn, Hứa Thượng Dương có trả lời hay không đã không còn liên quan đến cô nữa.

Tin nhắn của Hứa Thượng Dương giống như một cơn mưa rào buổi trưa, đột ngột xuất hiện khiến người ta kinh ngạc, nhưng mưa tạnh trời quang, rất nhanh đã không còn dấu vết.

Cuộc sống của Đàm Tư Ý nên như thế nào vẫn như thế đó, dù sao cô cũng đã quen với việc một mình.

Nhưng Đàm Tư Ý không ngờ rằng, thói quen này sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.

Đàm Tư Ý không ngờ rằng cô sẽ bị viêm ruột thừa cấp tính.

Vốn chỉ là bụng nặng trịch khó chịu, Đàm Tư Ý tưởng là đau bụng kinh, uống một viên thuốc giảm đau rồi đi làm.

Ai ngờ, thuốc giảm đau chỉ giúp cô giảm bớt được vài tiếng, rất nhanh, ruột gan giống như bị đảo lộn, bụng không ngừng truyền đến những cơn đau nhức dữ dội.

Thế giới trong nháy mắt trở nên quay cuồng, Đàm Tư Ý ngồi bệt xuống đất.

"Tư Ý!"

Các đồng nghiệp xung quanh đều hoảng sợ, muốn đỡ cô dậy, nhưng phát hiện Đàm Tư Ý mồ hôi lạnh túa ra, cả người run rẩy.

"Gọi xe cứu thương đi!"

Một đồng nghiệp cầm điện thoại di động định gọi thì quản lý bộ phận buồng phòng Chu Tự Khiêm trực tiếp bế Đàm Tư Ý lên: "Đi xe của tôi nhanh hơn, đến bệnh viện chỉ mất năm phút thôi."

Chu Tự Khiêm nhanh chóng đi đến thang máy, đúng lúc gặp Uông Tuấn Nho vừa bước ra từ trong thang máy.

Chu Tự Khiêm: "Trợ lý đặc biệt, xin lỗi, tôi về sẽ làm đơn xin nghỉ phép sau."

Uông Tuấn Nho thấy sắc mặt Đàm Tư Ý đã trắng bệch vì đau, khoát tay không câu nệ những quy định đó: "Không sao, mau đưa Tư Ý đến bệnh viện đi!"

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.

"Mời ngài đến làm thủ tục nhập viện cho vợ, ký giấy cam kết phẫu thuật." Y tá kéo Chu Tự Khiêm đi làm thủ tục.

Đàm Tư Ý vội ngăn cản: "Anh ấy không phải, để tôi ký cho."

Cũng may phẫu thuật ruột thừa chỉ là một tiểu phẫu, thần trí của Đàm Tư Ý vẫn rất tỉnh táo, cố nén đau nghe y tá giải thích những điều cần thiết về phẫu thuật, ký xong giấy cam kết mới được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Trong thời gian phẫu thuật, Chu Tự Khiêm gọi cho Uông Tuấn Nho báo cáo tình hình của Đàm Tư Ý, tiện thể xin nghỉ nửa ngày, Uông Tuấn Nho rất sảng khoái đồng ý.

Cũng may chỉ là một tiểu phẫu, nửa tiếng sau đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Tự Khiêm đi theo đến tận phòng bệnh, còn rất chăm chú nghe y tá căn dặn những điều cần chú ý sau phẫu thuật.

Ca phẫu thuật chỉ gây tê tủy sống, nên ý thức của Đàm Tư Ý vẫn rất tỉnh táo: "Tôi không sao rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!"

"Không có gì, nhờ phúc của cô, tôi còn có thể ra ngoài trốn việc." Chu Tự Khiêm nói đùa, không muốn khiến Đàm Tư Ý cảm thấy có gánh nặng.

Đàm Tư Ý vốn không muốn làm lỡ công việc của Chu Tự Khiêm, nhưng Chu Tự Khiêm đã xin nghỉ rồi, thêm vào đó hôm nay anh đã giúp cô một việc lớn, Đàm Tư Ý cũng ngại đuổi anh đi.

Chu Tự Khiêm biết nhân lúc Đàm Tư Ý ốm yếu ân cần chăm sóc, có chút thừa nước đục thả câu.

Nhưng là đàn ông, anh cảm nhận được Uông Tuấn Nho cũng có cảm tình với Đàm Tư Ý, anh phải nhân cơ hội này tranh thủ thêm thiện cảm.

Trước tình yêu, mọi người đều bình đẳng, cho dù Uông Tuấn Nho là cấp trên của anh, Chu Tự Khiêm cũng không có ý định nhường nhịn.

Và sự thật chứng minh, Chu Tự Khiêm đã đúng.

Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích nhưng vạn năng này, giữa anh và Đàm Tư Ý dường như đã có thêm một chút tình cảm mờ ám.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.