Lý Hạc vừa nói, bỗng mắt sáng rực, đầy mong đợi nhìn về phía Chu Chiêu:
“Chẳng lẽ ngài muốn thay mặt triều đình xá tội cho chúng ta?”
Chu Chiêu khẽ cười khẩy:
“Trời còn chưa sáng, ngươi đã bắt đầu mơ giữa ban ngày rồi.
Giết người thì đền mạng, tội có đáng tha sao?”
Mặt Lý Hạc lập tức xụ xuống.
Hắn còn chưa kịp kêu than, Chu Chiêu đã nói tiếp:
“Ngươi tội không thể tha, nhưng còn vợ con, cha mẹ ngươi thì sao?”
Trong Thiên Anh Thành, không chỉ có những kẻ phạm tội, mà còn có rất nhiều bách tính vô tội, cũng có những người thân của tội nhân – những người vợ mới cưới, những đứa trẻ thơ dại.
Họ chẳng hề phạm lỗi gì.
Làm quan triều đình, lẽ nào Chu Chiêu có thể trơ mắt nhìn họ chết dưới trận pháp huyết tế hay sao?
Huống hồ, ngay cả những kẻ có tội, cũng không nên bị xử tử bằng tà thuật, nếu không thì còn cần luật pháp làm gì?
Hiện giờ bọn họ phải đối phó với Tần Thiên Anh, căn bản không thể phân thân cứu người.
Mặc dù cơ quan đã bị nàng phá hủy, nhưng ai biết được Tần Thiên Anh cùng cơ quan sư có chuẩn bị hậu chiêu hay không?
Lý Hạc á khẩu không đáp.
Bên cạnh, Trảm Quang l**m l**m đôi môi khô khốc, giọng khàn đặc:
“Ngài muốn ta làm gì, ta đều nghe theo.
Tiểu Chu đại nhân, tại hạ có một thỉnh cầu quá đáng.
Ta có hai đứa con, năm nay mới ba tuổi.
Chúng chẳng có lỗi gì ngoài việc có một người cha như ta.”
“Rất nhanh thôi, Thiên Anh Thành sẽ không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2798483/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.