Tại Thiên Anh Sơn, địa huyệt rực sáng ánh đèn.
Tần Thiên Anh nhìn bảy “tế phẩm” đứng thành hàng trước mặt, sắc mặt âm trầm, hận ý đối với Chu Chiêu gần như không thể kìm nén.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Bách – kẻ chêm vào để đủ số, hắn hận đến mức nghiến răng, tưởng như muốn nghiền nát cả hàm răng vàng úa của mình.
Hắn khổ tâm bày mưu tính kế ở Thiên Anh Thành nhiều năm, chọn đúng ngày rằm tháng bảy – đại hung chi nhật hiếm có ngàn năm, vậy mà lại bị một con nhóc ranh phá hỏng.
Vừa rồi hắn thấy rất rõ, những bó đuốc kia thoạt nhìn hỗn loạn, nhưng thực chất đều đang dần dần tập trung về cửa “sinh” của đại trận.
Có người đã nhìn thấu trận pháp Thiên Anh Thành!
Nếu không nhân lúc chúng đang di chuyển để huyết tế, đợi đến ngày mai, toàn bộ tế phẩm ngoại thành đều đi vào sinh môn, vậy còn huyết tế thế nào đây?
Chúng chỉ là lũ phàm nhân, dám toan tính giành lợi ích từ thần linh mà không chịu hiến tế sao?!
Tất cả chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Chu Chiêu!
Tần Thiên Anh nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
Hắn lấy ra một lọ ngọc từ trong ngực, đổ ra bảy viên dược hoàn, cổ tay vung nhẹ, những viên thuốc lập tức bắn về phía bảy người như ám khí.
Tô Trường Oanh vừa đưa tay đón lấy, lập tức cảm thấy lòng bàn tay nhói đau.
Hắn mở tay ra, chỉ thấy viên thuốc đang quay tròn với tốc độ cực cao, ma sát đến mức lột cả da
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2798484/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.