Vậy là xong rồi sao?
Chu Chiêu nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Anh trước mặt.
Nhát dao nàng đâm vào cổ hắn tuy chưa trúng yếu huyệt, nhưng thanh kiếm của Tô Trường Oanh đã xuyên thẳng vào tim hắn từ sau lưng.
Không đúng!
Ý nghĩ ấy lóe lên, Chu Chiêu lập tức hạ dao, một nhát sắc bén cắt xẻo cả mảng vai của Tần Thiên Anh.
“Tim hắn không nằm ở vị trí bình thường!
Tiếp tục!”
Chu Chiêu quát lớn.
Tần Thiên Anh cười lạnh:
“Bây giờ mới nhận ra?
Muộn rồi!
Ngươi rất khá, nhưng từ trước đến nay, ông trời luôn đứng về phía ta!”
Cơn đau dữ dội làm hắn lập tức tỉnh táo.
Tay trái vung lên, nhắm thẳng vào ngực Nghiêm Quân Vũ còn chưa kịp rút kiếm.
Nghiêm Quân Vũ biến sắc, muốn tránh né, nhưng chưởng lực kia như xoáy trôn ốc, bám riết lấy người hắn, trốn cũng không thoát!
Mồ hôi lạnh túa đầy trán, hắn cắn răng rút kiếm, muốn dùng kiếm khí chặn lại.
Ngay lúc đó, một bóng người lao ra chắn trước mặt hắn!
Bốp!
Chưởng phong đã có điểm rơi, đánh bay người mới đến ra xa.
Nghiêm Quân Vũ kinh hãi, ôm vội lấy người đó, loạng choạng lùi cả chục bước mới dừng lại.
Là Ngọc Hành!
Ngọc Hành mềm nhũn trong tay hắn, phun ra một ngụm máu tươi.
Chu Chiêu và Tô Trường Oanh liếc nhau, lòng trầm xuống, hai người không hẹn mà cùng tổng tấn công lần hai!
Tần Thiên Anh nhìn quanh một lượt, cười lạnh: “Giỏi lắm!
Ông đây không ngờ, trong bảy kẻ được chọn, ngoài Khai Dương đầu gỗ kia ra, tất cả đều phản bội!”
Thiên Quyền, Từ Nguyên, Diệp Bách…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2798485/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.