Chu Chiêu buông tay, Chúc Lê như một con rùa lật ngửa, lăn lóc ngã xuống nền đất ẩm lạnh nơi đại lao.
Chúc Lê chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một búng máu nóng phun ra khỏi miệng, sắc đỏ ghê người nhuộm lên vạt áo.
“Sĩ khả sát bất khả nhục!
Chu Chiêu, ngươi muốn bức chết ta hay sao?”
Chu Chiêu hờ hững đáp một tiếng: “Ồ.”
Nàng không thèm liếc hắn thêm cái nào, ánh mắt xoay sang nhìn vào bên trong song sắt.
“Đông gia nương tử, xem ta mang ai tới đây này?”
Bóng dáng mỹ nhân hồng y chậm rãi bước ra vài bước, đôi mắt mờ mịt như phủ một tầng sương.
Nàng ta nhíu mày, nhàn nhạt nhìn sang Chúc Lê.
“Chu Chiêu, ta đã nói với ngươi rồi.
Ta không quen biết cái gì gọi là Công tử Dự, lại càng không dính líu đến ám sát hay mưu nghịch.
Khi xưa tại Thiên Anh Thành, ta mở quán rượu đàng hoàng, sống thanh bạch.
Vụ án đó, chính Đình Úy Tự các ngươi tra xét xong xuôi, kết luận rõ ràng ta vô tội.
Đã vô tội, sao còn phải giết người?”
Chúc Lê vừa nghe đến hai chữ Công tử Dự, thân thể run lên bần bật, theo bản năng quay phắt đầu nhìn về phía nữ chủ quán Ngân Nhạn.
Ánh mắt Ngân Nhạn bỗng nhiên co rút.
Chỉ một khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Không cần thêm bất cứ chứng cứ nào nữa — cả hai đều là người của Công tử Dự!
Công tử Dự bí ẩn kia, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Chu Chiêu đã tóm sống cả hai chân tay đắc lực.
Khó trách nghĩa phụ từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2798554/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.