Nàng vừa nói dứt lời, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
“Ngươi muốn dùng tước vị để chuộc tội, vậy cứ thử xem? Sở Hành giết hại Tưởng Yên, chứng cứ rành rành, áp giải về đại lao Đình Úy Tự!”
Sở Hành kinh hãi nhìn về phía Chu Chiêu, trong khoảnh khắc liền nổi giận bật dậy: “Ngươi gạt ta!”
Hắn gằn từng chữ, quay sang phỉ nhổ một ngụm về phía Triệu Dịch Chu, “Ngươi chẳng phải nhân kiệt sao? Nàng gài bẫy ta mà ngươi nhìn không ra? Hay ngươi nhìn ra rồi nhưng cố tình không nói? Triệu Dịch Chu, ngươi… mẹ nó… Ta không phải đang mắng cô mẫu ta…”
“Ngươi còn là người sao? Ngươi có biết không, chúng ta vốn là cùng một phe mà.”
Sở Hành khi biết được chân tướng, không hiểu sao cơn đau đầu lại thuyên giảm vài phần, hắn hoàn hồn lại, đắc ý liếc nhìn Chu Chiêu, rồi bật cười ngạo nghễ.
“Đình Úy Tự? Ha ha, ngươi có biết cô phụ của ta là ai không? Cô phụ ta chính là thượng cấp của ngươi, là tân nhiệm Đình Úy! Ta vào Đình Úy Tự, chẳng khác nào trở về nhà cô phụ ta!”
Triệu Dịch Chu thấy Chu Chiêu liếc sang, khuôn mặt liền đỏ bừng, tím tái.
Trước đó hắn lỡ hôn trúng đầu rắn, hệt như cơn ác mộng khiến hắn mãi chưa hoàn hồn nổi.
Tô Trường Oanh khiến hắn mất mặt trước mặt Chu Chiêu đến vậy, sau này hắn còn mặt mũi nào mà đứng thẳng người trước hai người bọn họ? Hắn một mực vừa thẹn vừa giận, đầu óc cũng mụ mị. Mãi đến lúc này mới tỉnh táo lại.
Hắn tức đến phát điên, nhìn Sở Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2844351/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.