Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn lờ mờ sáng, ngoài thành Trường An bắt đầu lác đác tuyết rơi.
Một cỗ xe ngựa dừng lại bên trường đình, trên quan đạo xe ngựa xếp thành hàng lặng lẽ tiến về phía đất Đại.
Chu Chiêu đứng một bên, mắt dõi theo Chu Huyên và Chu Vãn đang đứng tựa sát vào nhau, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, như có vật gì đó đang dồn nén khiến lồng ngực nặng trĩu.
Chu Vãn vận một thân trang phục vương phi, cả người rực rỡ như ánh dương, bên cạnh nàng là Đại Vương, một tay lặng lẽ đỡ sau lưng nàng, bề ngoài thì tỏ vẻ đang trò chuyện với Tô Trường Oanh và Hàn Tân Trình, nhưng ánh mắt lại cứ lặng lẽ dừng trên người Chu Vãn, như một miếng kẹo kéo dẻo dính lấy người ta chẳng rời.
Chu Chiêu nhìn cảnh ấy, lòng cũng yên tâm hơn đôi chút.
Phu thê vừa cưới, tình ý sâu đậm, Chu Vãn lại là người thông minh, nhất định có thể mở lối mà đi, tạo dựng tương lai huy hoàng.
Chỉ tiếc lần này chia xa, lần gặp lại chẳng biết sẽ là bao giờ.
“Nói nhiều cũng vô ích, a tỷ cũng không dặn nữa. Muội phu, từ nay a muội của ta xin giao phó cho ngài. Nàng thân thể yếu mềm, tính tình hiền hòa, nếu bị người ức h**p thì chỉ biết đỏ mắt mà chẳng biết phản kháng.
Đất Đại xa xôi, rời khỏi Trường An, nàng cũng chỉ còn biết dựa vào một mình Điện hạ mà thôi. Mong ngài yêu thương, quý trọng, che chở cho nó.”
Chu Huyên nói đến đây, sống mũi cũng đã ửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-chuong-ky-an-phan-doan-dao-tu-khong/2844353/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.