Chín giờ rưỡi sáng.
Đàm Duy bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô gỡ bịt mắt xuống, bàn tay mò mẫm trong chăn, áp điện thoại lên tai, “Alo” một tiếng.
“Bảo bối còn chưa dậy à?”
“Mẹ, bây giờ mới mấy giờ chứ” Đàm Duy miễn cưỡng mở một mắt xem đồng hồ. “Với lại, mẹ và ba có thể đổi cho con một cái biệt danh khác
được không? Con lớn từng này rồi, bị người khác nghe thấy mất mặt
lắm.”
“Ha hả,” mẹ cô cười nhạo, “Là ai lúc khóc oe oe thì gọi mẹ?”
Đàm Duy cười khẽ, ngồi dậy khỏi giường rồi đi vào phòng tắm. Lần này mẹ gọi điện đến chủ yếu là để nói ba chuyện.
Cô vừa nghe vừa rửa mặt. Chuyện thứ nhất là về công việc mới của cô, mẹ cô đặc biệt quan tâm: “Công ty có để ý đến tuổi tác khá nhạy cảm
của con không, có quan tâm đến vấn đề hôn nhân của con không?”
Đàm Duy đáp: “Sếp mới của con không tìm hiểu đời tư của con, công ty càng không chú ý đến chuyện hôn nhân, đó là quyền riêng tư của nhân viên. Mẹ phải tin rằng, con nhận được lời mời này, đơn giản vì con là
ứng viên phù hợp nhất.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ cô nghe xong thở phào nhẹ nhõm, rồi nói đến chuyện thứ hai, họ hy vọng dùng tên của Đàm Duy để đầu tư một căn hộ ở Bắc Kinh, thực chất là mua cho cô.
Đàm Duy cũng nói cô sẽ xem xét kỹ hơn và sẽ theo dõi giá thị trường.
“Được rồi, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-muoi-duy-tuu/2877052/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.