Cuối cùng Đàm Duy cũng chịu nhìn thẳng vào sự thật, rằng cô đã gặp phải khủng hoảng nghề nghiệp trong năm quan trọng nhất, nhưng đó không phải là lỗi của cô.
Trong một kỳ nghỉ dài, cô bắt đầu xem xét lại cuộc sống của mình. Sức khỏe thể chất và tinh thần của cô không thể nhượng bộ cho bất kỳ công việc nào.
Cô hết mình vui đùa cùng bạn bè, chuyên tâm yêu một người, góp nhặt lại những chi tiết nhỏ bé của cuộc sống, học hỏi những kiến thức mới.
Cô không còn cố tỏ ra mạnh mẽ, trong những đêm khuya mất ngủ cô sẽ khóc một trận thật to, cũng sẽ vào những buổi sáng sớm khi mặt trời lên
mà đi chạy bộ, không ngại phiền phức mà tự cứu mình khỏi vũng lầy cảm xúc.
Trong mỗi một quá trình đó, Chu Giác chưa từng thúc giục cô một lần
nào rằng phải mau chóng khỏe lại; cũng không hề nhấn mạnh với cô rằng thế giới này đẹp đẽ đến nhường nào, như vậy sẽ chỉ làm cô nhớ đến sự tồi tệ của bản thân.
Anh chỉ ở bên cạnh cô để cùng cô trải nghiệm cái cảm giác lạnh lẽo và nặng trĩu khi giọt mưa đậu trên lòng bàn tay; mùi hương chín mọng tỏa ra từ một quả mọng to lớn; sóng biển vỗ vào bắp chân, khiến cô đưa tay
ra để ôm lấy cơn gió vô hình…
Anh rất thông minh, dù không hiểu những cảm xúc tinh tế nhưng anh biết điều gì là tốt cho cô, làm cho cô cảm nhận được sự sống động của thế giới này.
Dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-muoi-duy-tuu/2877051/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.