Đàm Duy tắm xong, nằm úp trên giường mà không muốn nhớ lại tình cảnh trong phòng tắm.
Mái tóc cô vẫn còn ướt sũng, chẳng còn sức lực để sấy khô, giờ đây cô lười biếng như một chú heo con.
Một lát sau, Chu Giác cầm máy sấy tóc đi tới, ngồi xuống mép giường. Anh vỗ nhẹ lên đùi mình, Đàm Duy tự giác gối đầu lên chân anh.
Cô cảm nhận những ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ẩm ướt, lực đạo ấy dễ chịu đến mức khiến người ta chỉ muốn ngủ vùi.
“Mệt à?”
Bộ đồ ngủ của Chu Giác thoang thoảng mùi hương gỗ thanh mát. Đàm Duy thản nhiên đáp: “Tay em còn không nhấc nổi nữa là, anh nói xem
em có mệt không?”
“Anh hỏi công việc hai hôm nay của em cơ, có mệt không?”
“Mệt, nhưng cũng rất đã.” Đàm Duy chỉ dùng vài từ để trả lời, nhưng Chu Giác lập tức hiểu thành quả công việc gần đây của cô rất tốt. Cô
luôn là người giữ nhiệt huyết lớn nhất với mọi thứ mình làm.
Chu Giác sấy tóc cho cô xong, anh luồn tay xuống dưới người cô, nhét cả người cô vào trong chăn: “Mệt thì ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Đàm Duy nhắm mắt một lúc, dường như đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi cảm nhận người bên cạnh vừa lật chăn lên, cô lại rúc vào lòng anh, cô bật
chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên, “Anh quên gì à?”
Chu Giác nghiêng người, co một chân chặn cô lại, hôn nhẹ lên mí mắt Đàm Duy.
Đàm Duy nói: “Chúng ta còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-muoi-duy-tuu/2877057/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.