Sáng sớm quản gia nói với cô là anh đang đợi, Âu Dương Uyên Ngôn vội ra ngoài khuôn viên đã thấy chiếc Lykan Hypersport đang ở ngoài, cửa cũng đã mở sẵn.
"Anh không vào chào cha mẹ à?"
"Lên xe."
Âu Dương Uyên Ngôn chưa kịp chào cha mẹ chồng đã bị giọng nói lạnh ngắt của Nam Cung Tử Hàn ngắt ngang sau đó anh nhướng người một tay lôi tay cô thẳng vào xe, Uyên Ngôn biết tâm trạng anh không tốt nên không dám nói gì nữa chỉ ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chiếc xe lao nhanh ra khỏi khuôn viên, con đường cao tốc hiện lên trước mắt cô. Liếc sang nhìn anh, vẻ mặt an tĩnh, anh vẫn chăm chú lái xe.
Âu Dương Uyên Ngôn nhìn Nam Cung Tử Hàn, do dự một lúc mới dám hỏi: "Đêm qua anh đi đâu thế? Cả đêm không về..."
"Muốn quản sao?" Nam Cung Tử Hàn nhìn cô, vẻ mặt khinh khỉnh nụ cười bất cần, sau đó lại tiếp tục lại xe như thể chưa nghe gì.
Âu Dương Uyên Ngôn khẽ thở dài không nói gì nữa, nhìn qua kính chiếc hậu, cô thấy có áo khoác măng tô màu kem của phụ nữ. Uyên Ngôn nhíu mày, không ngờ anh cũng "thanh bạch"quá đi, thẳng thắn quá ấy chứ. Là Nam Cung Tử Hàn xem thường cô? Hay đề cao khả năng chịu đựng của cô?
Họ vừa đến nhà đến lên thang náy vẫn không ai nói với nhau câu gì, thang máy lên tầng 25 dừng lại cửa mở ra một bé trai đáng yêu tóc hơi xoăn đang phụng phịu ngồi ở cửa, thấy anh mắt bé sáng lên sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tram-chin-muoi-chin-buoc-di/2286083/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.