Chiếc xe lăn bánh đến một khu biệt thự cao cấp, bảo vệ nhìn thấy Âu Dương Uyên Ngôn sau đó gọi điện thoại một lúc sau mới ấn nút mở cổng dãy biệt thự. Cô tiếp tục lái xe thêm một đoạn, Nam Cung Tử Hàn ngồi bán cạnh khẽ chậc lưỡi.
"Em đúng là đi có việc thật!" Nam Cung Tử Hàn nhìn sang người đang tập trung lái xe ẩn ý nhấn mạnh hai chữ có việc.
Âu Dương Uyên Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều vẫn chăm chú lái xe chỉ "Ừ" sau đó tiếp lời anh: "Thế nên mới bảo anh ở nhà, xong việc sẽ về chở anh đi hóng gió, mà anh lại không chịu."
Khoé môi Nam Cung Tử Hàn lạnh nhạt công lên "Ồ" một tiếng cũng chẳng nói nữa. Chiếc xe dừng cuối dãy biệt thự, biệt thự số 9 đối diện là cả một dòng sông xanh ngát mát mẻ.
Cô dừng xe nhìn sang bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở lời nói lúc sáng: "Anh ngồi yên ở đây, đừng có đi lung tung. Chân anh chưa khỏe lỡ xảy chuyện gì em không xoay sở được đâu!"
Nam Cung Tử Hàn nhìn cô nhún vai sau đó nhàn nhạt thông đồng trả lời cô: "Nếu không tin tưởng thì em cứ khoá cửa lại, việc gì mà phải căn dặn liên tục như vậy, tôi cũng đâu có bắt gian em!"
"Anh nói lung tung gì đấy?" Âu Dương Uyên Ngôn khó hiểu nhìn anh, người này lại sao đây? Nếu là bình thường anh tuyệt đối không như thế này, Nam Cung Tử Hàn là một người lý trí hơn cô và luôn tin tưởng cô vì thế không bao giờ anh nói mấy lời như vậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tram-chin-muoi-chin-buoc-di/2286124/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.