Vùng ngoại ô Thiên Diệu
Một ngôi làng cổ, suối nước trong suốt từ bên cạnh uốn lượn chảy qua. Gió thổi phất , lá cây sàn sạt rung động.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ từ bên kia chậm rãi chạy tới, đứng ở trên một bãi cỏ trống không.
Hai người lái xe ngựa từ trên xe nhảy xuống, mở cửa xe. Mộtthân ảnh nổi bật đi ra,quần áo màu xanh tung bay,một mái tóc đen dài dùng mọt cây tramngọc cố định lại , vài sợi tóc rơi ở hai bên.
“Chủ tử, chậm một chút.”
Dạ Thần một thân cẩm bào màu trắng vươn tay, để cho Lãnh Loan Loan dựavào bước xuống xe ngựa. Hiện tại chủ tử đang có bầu tự nhiên phải cẩnthận , không thể túy ý giống dĩ vãng được.
Lãnh Loan Loan vươntay để lên tay Dạ Thần, tao nhã xuống xe ngựa. Hai tròng mắt sáng ngờiquét qua bốn phía, lại không gặp một bóng người nào. Khóe môi ngoéo mộtcái, những người này có can đảm kêu nàng ra, chẳng lẽ không có can đảmhiện thân sao? Chỉ sợ người đã sớm đến đây, lại như con chuột không biết tránh ở nơi nào nhìn trộm rồi
“Nếu đến đây, sao không hiện thân?”
Lãnh Loan Loan hướng tới cánh rừng hô, lại bảo Dạ Thần cùng Dạ Hồn đem bàn ở trên xe ngựa đem xuốngi. Nàng ngồi ở trên ghế , nhàn nhã hưởng thụphong cảnh ngoại ô cũng rất đẹp a.
“Hoàng hậu quả nhiên là người can đảm , cư nhiên chỉ dẫn theo hai người đến. Chẳng lẽ không sợ chúng ta trá hình sao?”
Thượng Quan Hiên đi ra, bên người còn có Dạ Thanh Minh, và quốc quân Hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tuoi-tieu-yeu-hau/820633/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.