“Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại nói với ta rằng nàng đã có con của ta, lúc ấy làm ta thật sự rất vui vẻ. Để chúng ta có thể tiếp tục được ở cùng nhau,cũng vì đửa trẻ trong bụng Uyển Nương, chúng ta thương lượng cùng nhaubỏ trốn, ẩn cư…”
“Là ngươi xui khiến mẹ ta bỏ cha con ta mà đi?”
Tàn nhất cất bước đi tới, tay áo tung bay, tóc đen theo bước chân của hắnmà phất tán mãnh liệt, giống như trái tim đang đập liên hồi vì đau đớncùng tức giận của hắn. Đôi mắt màu nâu giống như một mũi tên băng bắnthẳng về phía Tăng Duyên Dật, hận không thể bắn một lỗ trên người hắn.
“Tàn huynh, hãy bình tĩnh.”
Đông Phương Triết nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Tàn Nhất, thân hìnhchợt loé, chắn trước mặt Tăng Duyên Dật, con ngươi đen cảnh giác nhìnhắn.
“Tránh ra…” Tàn Nhất lạnh lùng lãnh nhìn Đông Phương Triết, nói.
Đông Phương Triết không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Gió phất phơ, hai người tay áo tung bay, một cỗ trầm mặc.
“Triết nhi, tránh ra đi.” Tăng Duyên Dật ốm yếu nói, gọi Lâm Nguyệt Dao giúp hắn ngồi dựa vào đầu giường.
“Cậu.” Đông Phương Triết lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì.” Tăng Duyên Dật khẽ lắc đầu, biểu tình thản nhiên. “Cái gìnên đến rồi cũng sẽ đến, hãy để cho hắn cùng ta giải quyết chuyện này.”
Đông Phương Triết nghe vậy lui qua một bên, nhưng vẫn như cũ đứng sát mộtbên giường, nếu Tàn Nhất có động thủ hắn cũng sẽ có thể ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chin-tuoi-tieu-yeu-hau/820696/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.