Edit: Xiao Mei
Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần cong môi nói: "Như vậy thì mỗi ngày tôi cũng không cần phải chạy đến bệnh viện nữa."
Cô nói xong còn nghiêm túc mà gật gù đầu, ghé vào trên mặt bàn nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Anh nói tôi nói có đúng hay không?"
Lục Hành Chỉ: "....." tuy rằng đã trải qua khoảng thời gian tiếp xúc và hiểu biết, anh biết mạch não của Tô Tinh Thần cùng người bình thường không giống nhau, nhưng thế này cũng quá khác biệt rồi.
Đối với cô da mặt dày có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy đối với điều cô chấp nhất có chút bất đắc dĩ.
Duỗi tay xoa xoa ấn đường, Lục Hành Chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết."
"Cái gì gọi là không biết?" Tô Tinh Thần chớp mắt nhìn anh: "Cái gì không biết vậy?"
Lục Hành Chỉ bất đắc dĩ nói: "Khi nào thì cô về nhà?"
"Chờ anh ăn cơm xong thì tôi sẽ về." Vừa nói cô vừa duỗi tay mở ra nút buộc túi đồ màu trắng ban nãy cô mang vào, đem đồ ăn bên trong mang ra ngoài.
"Lát nữa không có bệnh nhân nào đến đây chứ?"
"Không có."
Tô Tinh Thần à tiếng: "Vậy là tốt rồi, có thể an tĩnh mà ăn một bữa cơm."
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nâng mắt nhìn cô: "An tĩnh không được."
"Vì sao vậy?"
"Cô ở chỗ này."
Tô Tinh Thần: "....." tay cầm hộp cơm dừng lại, nghĩ nghĩ lại nói: "Tôi ở đây chẳng lẽ không tốt sao, tăng chút niềm vui cho anh mà."
Sau khi nói xong, Tô Tinh Thần nhìn về vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-la-em-chi-thich-anh/1013859/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.