Ngồi trên hàng ghế chờ tại nhà ga sân bay, nó thấy hồi hộp nhưng tâm trạng không thể vui lên được.
-Sao mặt con ủ rũ vậy?-mama lay người nó.
-Có thực sự hai người muốn con về đó không? Nếu mama không thích con sẽ hủy chuyến bay ngay.
-Mama rất vui khi con nói vậy nhưng chúng ta còn hạnh phúc hơn nếu con gặp lại được người thân của mình-mama ôm nó vào lòng.
-Hai người là bama nuôi của con mà, chẳng phải cũng là người thân sao?
-Con bé này-bà Dewey cốc đầu nó.
-Không họ tìm con dù chỉ một lần, có gì đó kì lạ-Nguyên.
-Con ở tận bên này thì làm sao biết được họ có cho người tìm hay không.
-Con rất nhớ ông và mọi người, một năm trôi qua họ có nhớ không nhỉ?
-Baba con chạy đi đâu rồi không biết, ngồi đây đợi mama nha-bà nói xong đứng dậy đi luôn.
Nguyên ngồi dậy, vỗ má lấy lại tinh thần.
-Cô có thể ngồi đây chứ?-Nguyên ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt.Ngơ ngác
-Là cháu à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây-Người phụ nữ ấy mỉm cười.
-Cô Emily Qunie , tổng giám đốc công ty MJ?-Nó đoán mò vì bộ dạng cô ấy lúc này giống hệt lần gặp đầu.
-Cô cứ ngồi đi ạ-Nguyên đặt túi xách sang ghế bên cạnh
-Cháu đi du lịch hả?
-Cháu sang Việt Nam cùng bama.
-Việt Nam? Trùng hợp ghê cô cũng về đó thăm gia đình.
-Dạ.Cháu nghĩ cô là người gốc ở đây?
-Mười mấy năm trước cô sang đây làm ăn, giờ về gặp đứa con đang học bên ấy.Cô đã từng có một đứa con gái trạc tuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-la-no/986805/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.