Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần. Từ ngoài xe ngựa, một trận bụi mù mịt bay vào.
Vũ Văn Mặc trấn an:
– Nàng chờ trong xe ngựa. Nếu bổn vương không đoán sai, hẳn là quan viên địa phương tới đón tiếp.
Dứt lời, hắn bước ra ngoài.
Trong lòng Mộ Dung Thư lo lắng không yên, lắng nghe tình huống bên ngoài. Lần này Vũ Văn Mặc đến đón nàng không mang quá nhiều người, phần lớn là thủ vệ phủ Nam Dương Vương, vậy thì mấy kẻ này là ai? Có phải là quan viên địa phương không?
Chợt nghe người bên ngoài nói:
– Được tin đoàn xe này là của Nam Dương Vương, hạ quan Lưu Nam cố ý tới đây nghênh đón Nam Dương Vương.
Vũ Văn Mặc thần sắc lạnh lùng, một đôi hàn mâu đánh giá người quỳ trước mặt, tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, thấy hắn mặc quan phục tri phủ. Vũ Văn Mặc thầm nghĩ, lá gan tên này không nhỏ, dám chặn đường ở đây, phía sau còn có năm sáu chục người đi theo.
– Ồ!
Vũ Văn Mặc có sự uy nghiêm khiếp người trời sinh, viên quan kia đầu không dám ngẩng, nhưng vẫn đánh bạo nói:
– Chúng hạ quan Nghiệp thành làm tiệc rượu nghênh đón vương gia, vương gia đi đường mệt nhọc, nhân dịp này nghỉ ngơi một chút vậy.
Ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương của Vũ Văn Mặc từ trên nhìn xuống đám quan viên đang quỳ bên dưới, khóe mắt như có như không cũng liếc nhìn những binh lính không mang theo binh khí phía sau họ. Vẻ mặt hắn như băng sương, lạnh giọng nói:
– Đi trước dẫn đường đi.
Vị quan kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phi-khong-bang-tieu-thiep/1674720/quyen-1-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.