Hơi thở của hắn vẫn như trước, nhưng khuôn mặt tái nhợt, gò má lạnh như băng gầy guộc nhô lên, trên người là y phục đen tuyền khiến thân hình tiêu điều gầy gò của hắn càng thêm nổi bật.
Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư chăm chú không hề chớp mắt.
Tuy rằng chỉ xa cách không gặp nhau trong hơn một tháng ngắn ngủi nhưng phảng phất tưởng chừng như đã là một năm, hai năm, thậm chí còn lâu hơn. Dù cho trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy những nốt rỗ chướng mắt nhưng vẫn không hề che giấu được khí chất khuynh thành và dung nhan xinh đẹp vốn có.
Hắn thật không ngờ lúc này nàng sẽ ra khỏi nhà, cũng thật không ngờ Hiên nhi có thể phát hiện hắn nhanh như vậy.
Vũ Văn Mặc vốn chưa muốn gặp nàng nhanh thế này. Hắn sợ nàng đã có quyết định bởi bản thân không thể giải thích việc làm của mình, dù sao lúc ấy cũng là do hắn thất hứa, lúc ấy hắn vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói “một đời một kiếp chỉ đôi ta”. Đây là chuyện không thể chối cãi, hắn đã vi phạm lời thề.
Nàng tin tưởng hắn, giao cả con người và trái tim cho hắn, cũng cùng tiến cùng lùi với hắn, cùng nhau đối mặt sự khiêu khích liên tục của Nam Cương. Nàng thông minh nhạy bén, chỉ vì hắn mà ra tay, nhưng hắn…
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm giác trái tim tê dại, đau đớn như ập tới. Vũ Văn Mặc chậm rãi dời tầm nhìn khỏi người Mộ Dung Thư, hơi rũ mắt.
Có lẽ, mỗi người đều sẽ có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phi-khong-bang-tieu-thiep/300499/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.