"Cháu nhớ có một lần, cháu đem một bộ tranh chữ mà ông thích nhất làm ướt ...thế nhưng ông nội một câu nói nặng cũng không nói, thẳng đem tranh vẽ ném vào trong đống rác rưởi, còn dụ dỗ cháu nói ‘ không sao, không phải chỉ làm hao tốn một tờ giấy sao, làm hư cũng không sao’ Bác Lãnh, bác nói xem ông nội cháu có phải rất tốt và dịu dàng không?"
Lâm Khả Nhi một lát bắt chước giọng nói của ông ta, một lát lại dí dỏm hỏi ngược lại, tình cảm dào dạt, rốt cuộc trên mặt của Đường phụ không còn căng thẳng nữa.
"Đó là bởi vì ông ta thương cô." Đường phụ không đồng ý hừ nhẹ.
Lâm Khả Nhi đem một miếng táo nhét vào trong miệng Đường phụ, dí dỏm nói: "Này Bác Lãnh, bác cũng thương cháu đi, cháu muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Bác Lãnh. Ngày ngày cùng bác ở chung, tâm tình sẽ thay đổi càng ngày càng tốt hơn, không còn buồn bực nữa."
Miệng Đường phụ bị miếng táo lấp đầy, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trợn to hai mắt, không vui nhìn Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cười lớn nói: "Bác Lãnh, bác bây giờ bộ dáng nhìn rất đáng yêu. Có điểm giống với anh Chá. Cháu quyết định, về sau muốn cùng bác hòa hảo. Bác Lãnh, chúng ta làm bạn đi!"
Lời vừa nói qua Lâm Khả Nhi liền đưa ra bàn tay nhỏ bé hướng đến Đường phụ, không để ý đến sự tránh né của ông ta, cường thế cầm tay của đối phương, nhiệt tình phe phẩy.
Đường phụ khó khăn mà đem miếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phuc-tong-giam-doc-lanh-lung/1298303/chuong-99.html