"Có thật không? Lệ Tây Á này rốt cuộc lại đang gạt tôi, cô ta còn nói đã cho tôi ăn xuân dược Tây Ban Nha liều mạnh, làm hại tôi mấy tháng này luôn sống trong áy náy. Nghe em nói như vậy, tôi cũng yên tâm." Nghe được đứa bé không phải của anh, nghe được Liêu Phàm nói đêm đó đã không có chuyện gì xảy ra, trong tim của anh đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, thì ra là anh trong sạch , anh rốt cuộc không cần cảm thấy áy náy đối với Liêu Phàm.
Liêu Phàm ôm cục cưng, nhớ lại chuyện đêm đó, đột nhiên trong đầu xuất hiện tình cảnh Vân Thiên mang cô vào phòng nghỉ, cô có chút khẩn trương hỏi, "Tổng giám đốc, lúc ấy là ai dẫn anh đi tới phòng nghỉ vậy?"
"Làm sao vậy?" Đường Chá nhăn mày, chuyện này có liên quan gì tới Vân Thiên chứ?
"Tổng giám đốc, anh nói cho tôi biết đi." Liêu Phàm có chút nóng nảy, trong mắt xẹt qua một tia khổ sở.
"Là Vân Thiên, hôm đó tôi không tìm được Khả Nhi, Vân Thiên nói có thể cô ấy ở trong phòng nghỉ đó, vì vậy tôi liền đẩy cửa ra, thấy em nằm trên giường, tôi còn tưởng rằng là tiểu Khả Nhi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, tôi đã té xỉu xuống đất, cái gì cũng không biết." Trong lòng Đường Chá đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, thấy sắc mặt của Liêu Phàm càng lúc càng khó coi, lại càng khẳng định suy đoán của anh.
"Không… không thể nào… Vân Thiên sao có thể đối với tôi như vậy?" Liêu Phàm đột nhiên ôm sát thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-phuc-tong-giam-doc-lanh-lung/489897/chuong-166.html