Hai cha con đều là người được chiều chuộng không cần tự làm việc nhà, làm sao biết trồng trọt chứ. Nuôi gà gà chết, nuôi vịt vịt điên.
Khai khẩn được nửa mẫu ruộng, lúa mạch gieo trồng thưa thớt, mọc lên non nửa rồi chết vì hạn hán.
Nơi này nằm rất sâu trong núi Thiên Tiệm, ra vào mua lúa mạch mua gà giống rất bất tiện. Heo Con mặt mày xám xịt đứng trong đất, cái đầu nhỏ cúi thấp vô cùng xấu hổ.
Tiêu Hạo Trần dở khóc dở cười, cầm khăn lau mặt cho con mình, nói: “Thôi thôi, thịt rừng cũng không tồi, con tội gì phải chịu khổ thế này?”
Heo Con tủi thân lầm bầm: “Cha lại gầy rồi… Quả dại ăn không lên cân đâu…”
Trái tim Tiêu Hạo Trần mềm xuống, y khẽ thở dài: “Heo Con, cũng không phải là cha không muốn cùng con du ngoạn thế gian. Chẳng qua… Cha mệt mỏi lắm. Lòng người quá khó đoán, chuyện đời luôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Cha đã tranh giành với số mệnh cả đời, tranh mệt rồi, chỉ muốn dành những ngày còn lại của mình trong núi thẳm tĩnh lặng. Con còn trẻ, con tràn đầy hùng tâm tráng chí, con nên đi làm những điều con muốn. Nghe lời cha, rời khỏi núi đi.”
Heo Con bị Tiêu Hạo Trần dỗ dành vỗ về đến phủ Nghiệp Châu, nơi đó phồn hoa náo nhiệt ngựa xe như nước, mới là nơi người thiếu niên nên tới.
Trong sơn cốc sâu thẳm của núi Thiên Tiệm, Tiêu Hạo Trần nhìn vùng đất cằn cỗi và xác gà vịt, một mình từ từ chôn xác gà vịt chết vào đất hoang.
Y sống đơn độc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874727/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.