Hai mươi năm trước, thiếu niên gặp nhau ở Quốc Tử Giám, Thất Hoàng tử ngắt hoa tường vi cho y.
Mười năm trước, Đế Hậu đã như người dưng nước lã, không nói gì với nhau, vua của một nước tự tay bẻ hoa tường vi mới nở, treo ở một góc bên ngoài để lấy lòng y.
Mùa xuân năm nay, y cô đơn quạnh quẽ ngắm mấy đóa hoa tàn lẻ tẻ, vong hồn dưới hoàng tuyền lên dương gian mở ra một sân đầy hoa cho y.
Người nọ từ lâu đã khắc sâu trong linh hồn y, đời này kiếp này, hoặc chết hoặc sống, đều chỉ có một mình người này có thể ám ảnh y trong giấc mơ, có thể làm y mãi mãi không quên.
Sắc mặt Vệ Ký Phong tái xanh, hắn ta im lặng hồi lâu rồi chậm rãi rót một ly rượu cho Tiêu Hạo Trần, nói: “Thiếu gia, Vệ Ký Phong kính tình thâm của ngài.”
Uống xong một ly, Tiêu Hạo Trần chìm vào giấc ngủ sâu.
Dường như y không ngủ lâu lắm, chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng khi mở mắt ra, y cảm thấy mọi thứ trước mắt tựa như quen thuộc, lại có vẻ xa lạ.
Người ở bên cạnh là… Là An Minh Thận…
Tiêu Hạo Trần hơi nhức đầu, chậm rãi ngồi dậy, lẩm bẩm: “Ta đã ngủ bao lâu?”
An Minh Thận ngồi bên giường đưa trà nóng cho y: “Tối hôm qua ngươi và Vệ Tướng quân uống rượu cả đêm, ngủ đến trưa mới tỉnh.”
Tiêu Hạo Trần thấp giọng hỏi: “Heo Con đâu?”
An Minh Thận trả lời: “Đi ngoại ô hướng Tây chơi.”
Tiêu Hạo Trần nói: “Ta qua đó xem xem.”
Y chầm chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874736/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.