Gà trống lớn trong lồng tre hống hách mổ vào lòng bàn tay hắn.
Diệp Hoành Xương phát ra một tiếng quỷ kêu, hoảng sợ lùi về sau mấy bước, không dám nhìn đôi mắt tối tăm hung ác của gà trống lớn.
Bà lão hiền từ sờ đầu gà trống lớn: “Đại Hồng, đừng nghịch, cọ rụng lông hết rồi, sẽ không bán được giá tốt đâu.”
Diệp Hoành Xương bay lên cành cây run lẩy bẩy.
Gà trống… Gà mái… Gà trống…
Hắn đang run rẩy thì đằng sau truyền đến một giọng nói u ám: “Kêu cái gì?”
Diệp Hoành Xương quay đầu nhìn, hóa ra là vị lão tổ tông Diệp gia kia.
Lão tổ tông ngồi trên nhánh cây, nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.
Diệp Hoành Xương sửng sốt: “Lão tổ tông, ngài… Ngài cũng đi ra ạ?”
Lão tổ tông lườm một cái, nói: “Lúc ngươi đánh nát cổng âm tù, ta đã nhân cơ hội chạy ra ngoài. Những ngục tốt kia chỉ chuyên tâm bắt ngươi, vốn dĩ chưa từng thấy ta.”
Diệp Hoành Xương: “…”
Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, bằng tài trí của mình, hắn nên khuyến khích người khác đi đánh cổng âm tù thu hút hỏa lực, sau đó dẫn Hạo Trần trốn thoát mới đúng.
Diệp Hoành Xương lên tiếng: “Lão tổ tông, du hồn ở nhân gian không sống được quá lâu, ngài…”
Lão tổ tông nói: “Ta muốn tới cố đô Diệp quốc.”
Diệp Hoành Xương hỏi: “Quận Sùng Ngô ạ?”
Lão tổ tông xem thường: “Quận Sùng Ngô tính là cố đô gì chứ, cố đô nằm ở phía Tây quận Sùng Ngô, xuyên qua hoang mạc mới có thể nhìn thấy. Bảy trăm năm trước ta tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chinh-the-mnbvcxz/874738/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.