Khúc nhạc đệm chơi thu trôi qua nhanh chóng.
Sau đó Lâm Tư Tắc vẫn chia sẻ bài gặm CP trên diễn đàn trường với Tạ Tinh Lan, hắn còn hứng thú để lại vài lời bình khi xem hết.
Tiết tự học buổi sáng chưa bắt đầu mà Tạ Tinh Lan đã mua xong bữa sáng để lát nữa Hạ Khâm đến là có thể ăn ngay. Không có giáo viên tuần tra nên hắn và Lâm Tư Tắc công khai dùng điện thoại.
Tạ Tinh Lan vừa lướt vừa nói.
“Ầy phục thật. Bức chụp lén này quá bất ổn, chẳng chụp được góc nghiêng đẹp trai của anh đây tẹo nào.”
“Cái này là sao? Ánh mắt ám muội? Lãng mạn? Nói thật thì tao cũng biết hai người bọn tao hơi ám muội.”
“Ô tình yêu kiều diễm? Đừng nói lung tung chứ, bọn tao là bạn thân, là người anh em của nhau.”
Tạ Tinh Lan vừa nói vừa phấn khởi trả lời bình luận chúc hai người sớm kết hôn. Chỉ cần nhìn chữ cũng nghe ra được giọng điệu cợt nhả của hắn.
[(Kính râm) không phải chứ cậu bạn, người anh em là người anh em, người anh em không thể biến thành vợ được…]
“Người anh em” bước vào lớp với vẻ mặt mệt mỏi như tối qua không ngủ ngon giấc. Hạ Khâm vừa treo cặp lên ghế là nằm gục xuống ngủ.
“Ăn sáng trước.” Tạ Tinh Lan đặt điện thoại xuống nhắc nhở.
“Không muốn ăn, buồn ngủ.” Hạ Khâm vẫn nằm.
Tạ Tinh Lan nhéo cổ cậu.
“Còn nhéo nữa là tôi chặt tay cậu ném cho chó ăn.”
Giọng Hạ Khâm đầy khó chịu và lạnh lùng, lời nói cũng tàn nhẫn.
“Ăn đi đã rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-cau-chuyen-truong-da-lau/2590888/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.