Không biết đã trôi qua bao lâu.
Cuối cùng, Dụ Kiến mới mệt mỏi ngừng hát.
Cô ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, vùi mặt vào khuỷu tay.
Trẻ em ở viện phúc lợi Ánh Dương chưa bao giờ có sinh nhật riêng.
Không phải vì viện trưởng Trình keo kiệt không muốn tổ chức sinh nhật cho các em, mà là những đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, bị bỏ rơi này hoàn toàn không biết ngày sinh của mình.
Phần lớn các em đều đến viện khi chỉ mới hai, ba tuổi, thậm chí còn có những bé sơ sinh chưa biết đi, biết nói.
Nên viện trưởng Trình đã chọn cách tổ chức sinh nhật chung vào mỗi năm.
Thời gian thường là vào ngày Trung thu, dù có bận đến đâu, buổi tối viện trưởng đều vội vã quay về.
Các thầy cô và các em ngồi quây quần dưới gốc cây đa cao, đội nón sinh nhật, cùng hát bài hát chúc mừng rồi thổi tắt nến trên bánh.
Như vậy là lại lớn thêm một tuổi.
Từ nhỏ Dụ Kiến lớn lên ở viện, đã trải qua hơn mười mấy sinh nhật kiểu đó. Cô đã quen với việc mỗi năm đều ở bên cạnh Thỏ và Đại Hổ, nên gần như cũng quên mất, một năm 365 ngày vẫn còn một ngày dành riêng cho mình.
Đến khi tài xế vô tình nhắc đến.
Nhưng đây là nhà họ Sầm, không phải là viện phúc lợi.
Không ai nhớ hôm nay là sinh nhật của cô, cũng không ai hát bài chúc mừng cho cô.
Dụ Kiến ngồi thêm một lúc nữa.
Cho đến khi đồng hồ treo tường điểm mười giờ, cô mới từ từ đứng dậy, bước ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286091/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.