Một bát chè không nhiều, nhanh chóng được ăn sạch. Khi trả bát, vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Liệt đã tan biến, chỉ còn lại chút thái độ lười biếng thờ ơ như thường lệ. Có vẻ anh tâm trạng rất tốt, thậm chí khi bị các em gọi là anh Corgi vài lần cũng không tức giận, chỉ cười khẩy, quay đi. Vẻ mặt như không thèm tính toán với lũ trẻ con. Dụ Kiến không khỏi nhìn Trì Liệt nhiều hơn. Nghe thấy các em gọi anh Corgi liên tục, cô lại muốn cười. Nhưng vì đã hứa với Trì Liệt sẽ ngăn các em gọi anh như vậy, nên cô khẽ cắn môi, che giấu khóe miệng hơi nhếch lên Muốn giải thích với trẻ con không thể chỉ dùng lý lẽ trừu tượng, các em quá nhỏ để hiểu. "Sau này không được gọi anh như thế nữa nhé." Vì vậy Dụ Kiến quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Chân Corgi ngắn lắm, nhưng anh rất cao, nên gọi anh như vậy là không đúng, hiểu chưa?" Dụ Kiến vừa giải thích xong, các em liền gật gù: "Em hiểu rồi!" Rồi cùng nhau ngước nhìn Trì Liệt: "Anh Husky!" Trì Liệt: "..." Cái gì cơ? Dụ Kiến: "..." Cô hoàn toàn không có ý như vậy mà. Hiệu quả lớp học dưới gốc cây phi lao thể hiện ngay lúc này, đôi mắt các em lập tức chuyển động, nhanh chóng phát triển từ anh Husky thành "anh Sói xám", "anh Hổ lớn", thậm chí cả "anh Yêu quái lớn". Trì Liệt còn miễn cưỡng chịu đựng được cái tên anh Corgi, giờ nghe các biệt danh ngày lúc càng hỗn loạn, khóe miệng anh giật giật, liếc Dụ Kiến một cái. Ánh mắt chàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286101/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.