Thời gian làm việc và nghỉ ngơi tại Viện phúc lợi Ánh Dương rất có quy luật. Vừa tới 9 giờ, các bé sẽ tự động xếp hàng đi rửa mặt, dọn dẹp xong xuôi, ngoan ngoãn nằm trên giường. Đến 10 giờ, các cô giáo chủ nhiệm đúng giờ tắt đèn, tất cả chìm vào giấc ngủ dài ngọt ngào. Đêm khuya, tiếng ve kêu trên cây bằng lăng cũng dừng hẳn. Tòa nhà trắng xinh xắn, yên tĩnh tối đen, chỉ có một cửa sổ tầng hai lọt ra chút ánh sáng vàng ấm sau tấm rèm. Dụ Kiến học hành bận rộn, tất nhiên không theo giờ giấc của các bé. Như mọi khi, cô lấy đề mới mua ở hiệu sách ra, chuẩn bị làm năm mươi câu trắc nghiệm tiếng Anh rồi ngủ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi vài tiếng chó sủa vang lên bất chợt trong hẻm nhỏ, bút trong tay Dụ Kiến dừng lại. Cô ngước lên nhìn đồng hồ, kim ngắn đã gần chỉ mười hai giờ, mà đề thi ngữ pháp trên tay vẫn dừng ở trang đầu tiên, còn rất xa 50 câu. Dụ Kiến thở dài. Không làm nữa, cô đóng sách lại, vô thức xoay nắp bút. Lúc chiều anh rời đi quá vội vã, cô thậm chí không kịp ngăn cản. Nghĩ lại càng thấy không ổn. Nếu thực sự có việc gấp, anh phải nói ngay từ đầu khi còn trong viện chứ, đâu cần đợi tới khi ra khỏi đồn cảnh sát mới lên tiếng. Cuối cùng anh đi làm gì? Dụ Kiến có chuyện trong lòng, tay dùng sức mạnh hơn, nắp bút bất ngờ bay ra, lăn lóc xuống đất. Cô cúi xuống nhặt, khi ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286099/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.