Bài đăng ẩn danh trên tường cuối cùng cũng không gây sóng gió lớn.
"Tôi thấy một số bạn cả ngày chỉ nghĩ lung tung chứ chịu không tập trung học tập!" Lý Tự Văn, người vốn rất tốt bụng, không biết nghe đâu được tin, đặc biệt nói trong giờ học: "Đừng suốt ngày nghe những lời đồn thổi không căn cứ, rồi theo đó mà vu khống bạn học trong lớp!"
Tiếp sau đó, ông lại lẩm bẩm: "Nếu thực sự gian lận, thì bài trắc nghiệm tiếng Anh không thể sai nhiều đến thế..."
Cả lớp bật cười ồ lên.
Dụ Kiến: "..."
Có vẻ thành tích tiếng Anh của cô thực sự làm tổn thương trái tim Lý Tự Văn.
Những lời Lý Tự Văn nói đúng là có tác dụng, ít nhất sau giờ học, Dụ Kiến không còn cảm nhận được bất kỳ ánh mắt kỳ lạ nào.
Thẩm Tri Thức cũng nhẹ nhõm: "Tên xấu xa vu khống cậu thật đáng ghét! Cậu mới chuyển tới đã bắt nạt cậu rồi, thực sự quá đáng!"
Sầm Thanh Nguyệt và Dụ Kiến không học cùng lớp, họ cũng khác, nên tạm thời chưa ai liên kết hai người lại với nhau.
Về điều này, Dụ Kiến chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Thực ra trong lòng cô không chắc Sầm Thanh Nguyệt có bị dọa được không.
Nhưng chiều nay lúc tan học, Sầm Thanh Nguyệt giữ khoảng cách với Dụ Kiến ngay từ lúc lên xe, trong bữa tối cô ta cũng rất im lặng, ăn xong thì vội vã quay về phòng, còn suýt chút nữa té ngã khi đi lên cầu thang.
Rõ ràng là cô ta bị dọa không nhẹ.
Dụ Kiến không nghĩ là bản thân mình có năng lực hù dọa Sầm Thanh Nguyệt đến thế, dù sao cô cũng chẳng làm gì quá đáng. Chắc là sáng nay sau khi cô chạy đi, Trì Liệt đã nói thêm điều gì đó với Sầm Thanh Nguyệt.
Anh vào lớp rất trễ.
Cho đến khi tiết tự học buổi sáng kết thúc mới quay lại.
Dụ Kiến ngồi làm bài trắc nghiệm tiếng Anh, dần mất tập trung, tò mò không biết Trì Liệt nói gì với Sầm Thanh Nguyệt, cô càng nghĩ càng nhớ lại lý do vội vã chạy đi ban sáng, không khỏi siết chặt cây bút chì trong tay.
Đêm càng khuya, cửa sổ mở toang, gió đêm thổi qua những cành lá sum sê của cây hoàng yến, làm tóc mái xõa bên vai cô bay phấp phới, kèm theo chút mát lạnh.
Tuy nhiên, đỉnh đầu dường như vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay của chàng trai, nóng rực, như thể đang cháy một ngọn lửa không thể dập tắt.
Cái người đó...
Dụ Kiến cắn môi, bút chì vô thức lướt trên giấy, kẻ nên một đường vạch xiêu vẹo.
Đèn bàn bật sáng, trong vầng hào quang ấm áp, đôi gò má trắng nhỏ của cô đỏ ửng lên, xe lẫn xấu hổ và tức giận.
Nếu Trì Liệt còn làm chuyện điên rồ như vậy, cô sẽ thật sự không để ý đến anh nữa.
Ngày hôm sau là thứ Bảy.
Lái xe theo thói quen đưa Dụ Kiến đến Trung tâm nuôi dưỡng mồ côi Ánh Dương, lại nhắc nhở: "Trưa mai chú qua đón cháu, buổi chiều thầy Bùi sẽ tới dạy thêm tiếng Anh cho cháu."
Các môn khác của Dụ Kiến điểm đều khá tốt, chỉ riêng tiếng Anh là kéo điểm xuống.
Cô gật đầu: "Cảm ơn chú Từ."
Vì đã bước vào năm học rồi nên thời gian ở trung tâm mồ côi phải rút ngắn từ hai ngày xuống còn một ngày rưỡi. Chính vì thế nên Dụ Kiến rất trân trọng khoảng thời gian quý giá này.
Cũng như mọi khi, Dụ Kiến kiểm tra bài tập cho từng bé, sau bữa trưa cô giúp dọn dẹp đồ ăn.
Lần này, Thỏ và Đại Hổ không còn ý định chơi ở ngoài trời nữa, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nắm tay nhau đi ngủ trưa.
viện trưởng Trình không có ở trung tâm, Dụ Kiến nhàm chán một mình, bỗng cô nghĩ tới một việc nên hỏi cô Đỗng cho mượn một thẻ xe buýt chưa dùng.
Dụ Kiến định ghé nhà sách Tân Hoa.
Hôm qua lúc tan học, Lý Tự Văn đặc biệt gọi cô đến văn phòng, trước tiên an ủi cô không nên để ý đến bài đăng ẩn danh, sau đó ông nhiệt tình giới thiệu vài bộ đề luyện tiếng Anh được chọn lọc kỹ càng.
Trọng tâm rất rõ ràng.
Vì thế nên Dụ Kiến nhân cơ hội rảnh rỗi, cầm thẻ xe buýt ra ngoài.
Nhà sách Tân Hoa ở khu phố cũ cách trung tâm mồ côi một quãng đường khá xa, không thể đi bộ như lúc tới bãi phế liệu được. May mà giờ này không mấy ai chọn ra ngoài dưới cái nắng chang chang gay gắt của buổi trưa hè, trên xe chỉ có vài hành khách rải rác, không đông.
Nửa tiếng sau, xe buýt tới nơi.
Trạm xe cách hiệu sách chỉ vài trăm mét, nhưng trời nắng nóng, ngay cả mặt đường cũng bốc hơi nóng rát. Khi Dụ Kiến bước vào hiệu sách, trên mũi cô đã lấm tấm mồ hôi.
Điều hòa trong nhà sách mát lạnh dễ chịu, chênh lệch nhiệt độ khiến cô vô thức run lên, cô đứng tại chỗ một lúc để thích nghi trước khi bước vào.
Sách tham khảo ở tầng trên cùng.
Khách trong hiệu sách cũng không nhiều, chỉ có vài người lẻ tẻ, phần lớn là vào tránh nắng. Dụ Kiến cầm tờ ghi chú của Lý Tự Văn, nhanh chóng tìm thấy vài cuốn sách bài tập.
Chỉ còn thiếu một cuốn trắc nghiệm tiếng Anh, cô tìm mãi vẫn không thấy.
Chắc đành phải nhờ nhân viên giúp đỡ.
Nhân viên đang ở bên kia tầng, Dụ Kiến ôm sách đi qua đó, cô cẩn thận luồn qua các kệ sách.
Đi được nửa đường, cô chợt dừng bước, vô thức nhanh chóng trốn sau kệ sách gần nhất.
Rồi nín thở, cẩn thận nhòm ra ngoài.
Cách đó hai ba mét, một chàng trai mặc đồng phục xanh trắng đang ngồi xếp bằng trên sàn.
Hôm nay cuối tuần nhưng Trì Liệt lại không mặc quần áo của mình. Có lẽ vì trong hiệu sách mát lạnh, cúc áo sơ mi cài ngay ngắn tận nút trên cùng, che kín cổ họng rõ ràng.
Anh ngồi trên sàn, trải ra một bộ đề và một chồng giấy nháp, cúi đầu, viết viết gì đó rất nhanh trên giấy.
Đây là...
Dụ Kiến nhìn thấy biển cảnh báo "Cấm sao chép sách, vi phạm bị phạt tiền" gần đó, rồi nhìn sang nhân viên đang ngó lơ, chợt hiểu ra lý do Trì Liệt mặc đồng phục.
Nhưng khác với tưởng tượng của cô, Dụ Kiến lén nhìn một lúc thì phát hiện ra Trì Liệt không phải đang sao chép các câu hỏi trên đề.
Khác hẳn thái độ lười biếng thờ ơ thường ngày, anh nhíu mày, viết vẽ gì đó trên giấy nháp, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, rồi lại tiếp tục tính toán trên giấy.
Hóa ra anh đang giải đề tại chỗ.
Dụ Kiến bỗng có cảm xúc rất phức tạp.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Trì Liệt, sách vở và đồ dùng học tập vương vãi khắp nền đất, còn có những chồng giấy nháp được gói gọn dưới gầm giường gỗ trong hành lang tối tăm, được viết đầy chữ số.
Có lẽ anh đã làm bài tập kiểu này từ rất lâu rồi.
Hầu hết gia đình học sinh Nhất Trung đều thuộc diện khá giả, sẽ không thiếu tiền mua vài bộ đề thi. Bình thường còn có gia sư riêng dạy kèm, mỗi giờ hàng trăm đô.
Trì Liệt phải cố gắng chăm chỉ đến thế nào, mới có thể duy trì vị trí số một khối suốt bấy lâu?
Dụ Kiến không dám nghĩ tiếp.
Theo như lời của Phương Thư Nghi thì Trì Liệt vẫn còn cha mẹ ruột. Nhưng anh thậm chí còn khổ cực hơn những đứa trẻ mồ côi ở trung tâm, ít nhất viện trưởng Trình chưa từng thiếu sót trong việc dạy dỗ bất kỳ đứa trẻ nào.
Dụ Kiến nhìn một lúc rồi không nhìn nữa.
Cô cũng không định tiến lên chào hỏi Trì Liệt, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo ở độ tuổi mười sáu mười bảy này rất mãnh liệt.
Dù anh chưa bao giờ thể hiện bất kỳ sự xấu hổ khó xử nào, trước giờ vẫn rất ung dung, thậm chí có hơi quá đà.
Dụ Kiến ôm sách, chuẩn bị đi vòng một vòng lớn rời đi, vừa quay người, đã nghe giọng trầm khàn hơi khản đặc trưng của chàng trai: "Cuối cùng cũng nhìn đủ rồi à?"
Trì Liệt vừa tính toán phần then chốt của câu cuối cùng, vừa lười biếng liếc mắt lên.
Thấy bóng dáng cô bé đứng sững lại, khẽ nhếch mép.
Cô bé lùn này... thực sự khiến người ta không biết phải nói sao.
Bảo cô ngốc thì cô cũng đủ thông minh để không lên chào anh, bảo cô không ngốc thì lại đứng chết trân sau kệ sách gần anh nhất, góc váy xanh nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Không phải màu trắng thuần khiết thường ngày, nhưng anh nhận ra ngay đôi chân thon gầy quen thuộc dưới váy, chỉ cần siết nhẹ cũng có thể gãy.
Không thể nhầm được.
Dụ Kiến... Dụ Kiến xấu hổ muốn chạy đi ngay.
Nhưng đây là hiệu sách, cô không thể chạy cũng không nên chạy, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc quay lại: "Tôi không có ý gì đâu."
Biết trước như vậy chẳng thà ngay từ ban đầu cô cứ tiến lên chào anh.
Chàng trai ngồi lười biếng dưới đất dường như không nghe thấy lời giải thích của cô, hơi máy móc gật đầu, rồi vẫy tay ra hiệu: "Lại đây."
Giọng quen thuộc, xen lẫn chút bực dọc.
Dụ Kiến không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn bước tới.
Trì Liệt không hề xấu hổ khi bị phát hiện đang làm bài trong hiệu sách, thậm chí còn xoay đề lại, chỉ vào câu cuối cùng anh vừa làm xong: "Cô có biết cách làm câu này không?"
Dụ Kiến liếc nhìn đề thi sạch sẽ, do dự một chút: "Cho tôi mượn giấy nháp."
Cô nhận lấy bút chì và giấy nháp từ tay Trì Liệt.
Điểm yếu của Dụ Kiến là tiếng Anh, các môn khác điểm khá ổn, đặc biệt là Toán và Vật lý. Trì Liệt đang làm đề Toán, câu cuối được trích ra từ một đề thi tốt nghiệp trung học một tỉnh nổi tiếng khó như địa ngục, ngay cả học sinh Nhất Trung cũng phải than trời.
Dụ Kiến suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu tính toán, giữa chừng hầu như không dừng lại, nhanh chóng tìm ra đáp án.
Cô trả lại giấy nháp cho Trì Liệt, chàng trai lướt mắt qua con số cuối cùng, đáy mắt vô thức hiện lên ý cười.
Nhưng anh không nói gì, đứng dậy thu dọn giấy bút, cất sách đề vào kệ sách, rồi liếc nhìn các cuốn sách trong tay Dụ Kiến: "Hãy chăm chỉ học tiếng Anh đi."
Sao lại có thể có sự chênh lệch to lớn về điểm số giữa các môn đến thế chứ.
Mặt Dụ Kiến lập tức đỏ lên: "À, biết rồi."
Cô cũng không muốn sai nhiều đến thế mà.
Trì Liệt không ở lại hiệu sách làm bài nữa, anh giúp Dụ Kiến tìm cuốn sách trắc nghiệm tiếng Anh còn thiếu, hai người cùng nhau rời khỏi hiệu sách.
Trời nắng gắt hơn, không khí như bị biến dạng, phát ra tiếng xè xè nhỏ.
"Khoan đã." Dụ Kiến chợt choáng váng vì nắng nóng, vội lục túi vải lấy ra thẻ xe buýt: "Cái này, cái này cho anh."
Có thẻ xe buýt rồi, tối nay anh có thể ngủ thêm vài tiếng.
Trì Liệt hiếm khi không từ chối, nhưng cũng chẳng nói cảm ơn. Ngón tay anh nắm lấy tấm thẻ mỏng manh, như cười như không liếc mắt nhìn Dụ Kiến một cái rồi quay người bước đi.
Thậm chí không nói lời tạm biệt.
Dụ Kiến đã quen với tính cách kỳ quặc của Trì Liệt vậy nên cô cũng chẳng tức giận, một mình đi tới trạm xe.
Cơ sở hạ tầng ở khu phố cũ khá lạc hậu, trạm xe buýt chỉ là tấm biển trống không, không có mái che cho hành khách. Nắng gay gắt đổ xuống, nung đỏ hai gò má, làm cô choáng váng đầu óc.
Chuyến xe trước mới chạy qua, không biết bao giờ chuyến kế tiếp mới tới.
Dụ Kiến dùng sách mới mua che đầu, thầm tính xem mình có thể chịu đựng thêm bao lâu.
Cô cúi đầu, chợt nghe tiếng chuông xe leng keng.
"Lên đây." Gió nóng thổi tới, tiếng cười trầm thấp của chàng trai vang lên: "Tôi chở cô về."
Dụ Kiến lần đầu biết, khu phố cũ lại có nơi mát mẻ đến thế.
Cô ngồi trên yên xe phía sau, ngạc nhiên nhìn cảnh vật hai bên đường - chỉ cần đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường đã trồng đầy cây phượng. Cây đã lớn sau nhiều năm, tán lá sum sê. Những cành cây mạnh mẽ vươn ra vỉa hè, tạo bóng mát rộng lớn xen lẫn những mảnh nắng xuyên qua lá.
Gió nóng nực thổi qua kẽ lá, dường như cũng trở nên dịu dàng hơn. Cơn gió thổi bay mái tóc bên má trắng nhợt của cô gái, cũng thổi bay lớp áo sơ mi xanh rộng thùng thình của chàng trai.
Chiếc áo bị gió thổi phần phật lên xuống, anh trông không còn gầy gò thiếu sức sống như thường ngày.
Dụ Kiến ngồi sang một bên, cô không kéo áo Trì Liệt mà cẩn thận nắm lấy thanh ngang phía sau xe bằng một tay: "Sao anh nghĩ ra đi theo lối này?"
Thực ra cô muốn hỏi, anh mới chuyển đến đây được một tháng, tại sao lại rành đường xá còn hơn cả cô, người sống ở đây hơn mười năm.
Gió hè thổi qua, mang theo giọng nói không rõ ràng của chàng trai: "Tôi mỗi ngày đều đi lối này."
Miệng ngậm một nửa que kem đậu xanh chưa ăn hết, anh nói không rõ lắm.
Dụ Kiến gật đầu, cũng cắn một miếng kem đậu xanh trong tay, cẩn thận nuốt xong mới phản ứng: "Anh ở gần đây à?"
Cô thậm chí không biết anh sống ở đâu.
Lần này, Trì Liệt không trả lời, chỉ mạnh mẽ đạp xe, đột ngột tăng tốc.
Dụ Kiến giật mình hoảng hốt: "Chạy chậm thôi!" Cô suýt ngã.
Nhưng Trì Liệt không hề chậm lại, thậm chí còn đạp nhanh hơn: "Sợ ngã thì nắm chặt vào."
Dụ Kiến không thể khuyên nhủ tên điên này, đành vô lực vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sơ mi xanh trắng.
Cô nắm áo nhưng anh lại giật mình giống như xương cốt bị bóp một cái, lập tức thẳng sống lưng.
"Anh đã nói gì với Sầm Thanh Nguyệt?" Tốc độ dần chậm lại, Dụ Kiến tò mò hỏi: "Cô ấy giờ tránh tôi còn hơn tránh tà nữa."
Từ trước tới nay chưa từng có chuyện đó xảy ra.
Trì Liệt không trả lời câu hỏi này.
Anh chỉ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua bả vai nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm, có vẻ cười mà không phải cười, kèm theo chút đùa cợt mơ hồ.
Dụ Kiến lập tức mất hứng: "Thôi bỏ đi, tôi không muốn biết nữa."
Dù sao cô biết anh không đánh Sầm Thanh Nguyệt, còn chi tiết cụ thể thì không cần hỏi nữa.
Cuối cùng, anh điên lên thì đáng sợ lắm.
Dụ Kiến ngoan ngoãn cúi đầu ăn kem, Trì Liệt thấy vậy mới hài lòng quay đầu lại.
Nửa giây sau, vạt áo sơ mi bị kéo chặt hơn, giọng cô hơi vụng về nhưng vẫn dịu dàng: "Cám... cám ơn anh nhé."
Chàng trai khẽ nhếch mép, ừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm.
Tốc độ xe đang chạy đều đều bỗng lặng lẽ chậm lại, trôi chảy, như tiếng ve kéo dài.
Anh chẳng hề vội vã, điều khiển xe đạp thành thạo qua các ngõ nhỏ. Chậm rãi đi ngang qua các hàng quán bán kem đậu xanh dọc đường, đi qua quán nướng ngoài trời đang bốc khói nghi ngút, bỏ lại sau lưng những người ngồi dưới bóng cây phượng cầm quạt uống bia mát lạnh.
Gió hè thổi qua vạt áo sơ mi của chàng trai, rồi thổi qua làn váy của cô gái.
Dịu dàng, kèm theo sự quyến luyến mà chẳng ai nhận ra.
Rời con phố trồng đầy cây phượng, Trì Liệt lại đi vài con hẻm tắt, nhanh chóng tới bờ sông.
Hôm nay cuối tuần nên hai bên bờ sông như thường lệ đã họp chợ từ sớm.
Người qua lại, kẻ lại hàng quán đông đúc vì thế không thể đạp xe được, chỉ có thể dắt bộ.
Dụ Kiến nhảy xuống từ yên sau, Trì Liệt đẩy xe đi sau cô một chút.
Cô bước đi phía trước anh, đôi giày vải trắng, chiếc váy xanh nhạt. Cổ tay và mắt cá chân thanh mảnh in bóng nắng lung linh, non nớt, chỉ cần vươn tay là có thể nắm trọn.
Trì Liệt không kìm được cuộn ngón tay lại, anh nheo mắt thử đo đo một chút, tay vươn ra đến giữa chừng rồi lại thu về.
Vẫn là thôi đi.
Anh có cảm giác chỉ cần đo đo lung tung vài cái cũng có thể làm gãy cô bé, khiến cô khóc lóc.
Dụ Kiến không hay biết hành động của chàng trai phía sau, tiếp tục lặng lẽ bước đi.
Hai người một trước một sau, không lên tiếng nữa.
Buổi trưa hè kéo dài, những chú ve núp trong những nhánh liễu mềm mại, kêu vang lên liên hồi.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới con đường lớn.
"Từ đây tôi có thể tự đi bộ về." Dụ Kiến quay đầu lại nhìn Trì Liệt.
Trung tâm mồ côi đã rất gần, cô có thể tự về một mình.
Trì Liệt ừ một tiếng, dừng bước.
Dụ Kiến vẫy tay về phía anh: "Hẹn gặp lại thứ Hai."
Lúc này Trì Liệt lại im lặng, không biết đang nghĩ gì, mắt nhìn chăm chăm những bụi lau sậy ven đường. Dụ Kiến không để ý, tự mình bước đi.
Cô đi được một lúc thì bất ngờ quay đầu lại.
Chàng trai vẫn đứng yên tại chỗ, rõ ràng không kịp chuẩn bị, ánh mắt hai người chạm nhau, anh không khỏi sững người.
Sau đó, anh quay mặt đi, miễn cưỡng vẫy tay với cô.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.