Dụ Kiến bình yên trải qua một tuần ở nhà họ Sầm. Vợ chồng ông bà Sầm dường như rất bận, lịch trình dày đặc. Sầm Bình Viễn bận họp hành và gặp đối tác, còn Phương Thư Nghi mỗi ngày đều nhận được lời mời xem trình diễn hay là triển lãm trang sức. Hai người rất ít khi ở nhà, họ chỉ dặn dì Dương là chăm sóc cho Dụ Kiến thật tốt. "Ông bà chủ luôn bận rộn thế đấy." Trong bếp, dì Dương vừa nói chuyện với Dụ Kiến vừa chuẩn bị bữa tối: "Có lúc bận quá cả tháng mới về nhà một lần, con đừng để bụng nhé." Dụ Kiến gật đầu: "Con hiểu mà ạ." Dì Dương tiếp tục an ủi: "Đừng lo, dù sao giờ con cũng đã về nhà, về sau có nhiều thời gian gần gũi, tình cảm từ từ sẽ..." Nói giữa chừng, dì Dương cảm thấy không đúng nên lập tức im bặt, mở nắp nồi ra: "Còn phải hầm nửa tiếng nữa, Tiểu Kiến cứ đi làm việc của con đi." Dụ Kiến không quen với cách gọi trước đây, sau khi cô nhắc, mấy bảo mẫu đã thay đổi. Dụ Kiến vờ như không nghe thấy câu cuối: "Con không có việc gì cả, đợi cũng chán, dì cứ nói chuyện với con đi ạ." Thực ra lời dì Dương cũng không sai. Máu mủ vốn có sẵn, nhưng tình cảm phải từ từ bù đắp. Mười sáu năm không gặp, không chỉ với ông bà Sầm, mà với chính Dụ Kiến, sau khi nhận nhau, cô cũng cảm thấy vô cùng xa lạ với hai người này. Tình trạng không làm phiền lẫn nhau như bây giờ là tốt nhất. Dụ Kiến tiếp tục ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286117/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.