🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau đám cưới, cuộc sống của Dụ Kiến không khác gì so với trước đây.

Các triệu chứng mang thai của cô không quá dữ dội, nên cô không nghỉ ở nhà mà tiếp tục làm việc chăm chỉ hàng ngày. Chỉ có điều cô không còn đi khắp cả nước nữa, mà chỉ xử lý công việc ở Bình Thành và các khu vực xung quanh.

Hôm nay, Dụ Kiến cũng như mọi khi, đến văn phòng từ sớm.

Sau khi xem qua một số tài liệu, xác nhận mấy khoản tài chính, cô tiến hành theo lịch trình, mở cuộc họp video với đội ngũ hỗ trợ Tây Tạng.

Kế hoạch hỗ trợ Tây Tạng bắt đầu từ một năm trước, dự án này không chỉ giới hạn trong việc tiến hành các hoạt động tại các cơ sở phúc lợi. Đối tượng được hỗ trợ đã mở rộng từ trẻ em không có bố mẹ sang cả trẻ em bình thường sống tại địa phương.

Và phạm vi các hoạt động công ích cũng được mở rộng đáng kể, từ tư vấn tâm lý đơn giản trước đây, giờ đây mở rộng sang giáo dục cơ bản cho trẻ em. Đôi khi, còn phải hỗ trợ Hội Liên hiệp Phụ nữ địa phương xử lý một số rắc rối, tranh chấp trong gia đình.

Với lượng công việc chồng chất cần phải mau chóng xử lý, nên thời gian cuộc họp bị kéo dài.

Đến giữa cuộc họp, mọi người đều có chút mệt mỏi, đội trưởng đoàn liền đùa vui với Dụ Kiến: "Tôi nói cô Dụ, sao tôi cảm thấy cô vẫn gầy như thường? Làm người khác đỏ mắt ghen tỵ, ngày trước lúc tôi sinh con cong tăng những hai mươi cân đấy!"

Trong đoàn này, phần lớn là những người từng hợp tác với Dụ Kiến.

Mọi người khá quen thuộc với nhau, không khí thoải mái, có thể tán gẫu vài câu.

Vì vậy, vừa nghe đội trưởng nói, lập tức có người hưởng ứng: "Đúng đúng! Tôi thấy mặt cô Dụ cũng chẳng thay đổi chút nào! Hoàn toàn không tăng cân, giống y hệt lần gặp cô cách đây vài tháng!"

Nghe vậy, Dụ Kiến vô thức đưa tay sờ mặt: "Thật vậy à?"

Cô vốn không phải là người dễ tăng cân, ngày thường cũng không ăn nhiều. Tuy nhiên, vì bé con trong bụng, kể từ khi mang thai, cô vẫn nghe lời dinh dưỡng viên, ăn đúng theo thực đơn, ba bữa chính cộng hai bữa phụ mỗi ngày.

Dụ Kiến luôn cảm thấy với chế độ ăn như vậy, cô phải tăng khá nhiều cân mới đúng.

"Thật đấy!"

Đội trưởng gật đầu liên tục trên màn hình, "Hơn nữa, cô trông rất khoẻ mạnh! Hoàn toàn không giống người đang mang thai!"

Việc mang thai và sinh con rất vất vả, vào giai đoạn giữa và cuối thai kỳ, rất dễ cảm thấy lo lắng, bực bội do các triệu chứng thai nghén và áp lực tâm lý.

Sự bực bội đó thường thể hiện rõ trên khuôn mặt, ngay cả những người thường ngày xinh đẹp, cũng sẽ trở nên xanh xao một chút dưới tác động của các hormone và các yếu tố khác.

Nhưng Dụ Kiến dường như hoàn toàn không gặp vấn đề này.

Cô trông rất khoẻ khoắn, làn da trắng mịn như thường lệ, đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng hơn khi sắp lên chức mẹ.

Ấm áp, hiền hậu cả người cô như phát sáng.

Trong đoàn hỗ trợ Tây Tạng này, phụ nữ chiếm đa số, cũng có nhiều người đã từng sinh con.

Mọi người rất ngưỡng mộ trạng tái này của Dụ Kiến, chuẩn bị hỏi cô bí quyết làm đẹp thường ngày, thì bỗng xuất hiện một bàn tay trắng nhợt của đàn ông trên màn hình.

Lòng bàn tay rộng và khớp xương rõ rệt, ngón tay thon dài, chỉ cần nhìn cũng biết đó là bàn tay đàn ông.

Đầu ngón tay cầm một quả anh đào đỏ thắm, khéo léo đút vào miệng Dụ Kiến, không lộ mặt, cười nói với đội trưởng: "Đã họp hai tiếng rồi, không bằng mọi người nghỉ ngơi trước đi nhé? Ai cũng đi ăn trái cây uống nước gì đó, hai mươi phút nữa hãy tiếp tục được không?"

Giọng điệu của người đàn ông trầm ấm, ngữ điệu hợp tình hợp lý.

Phía bên kia màn hình im lặng giây lát, rồi đội trưởng nói: "Được thôi, Tổng giám đốc Trì, vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Trong đoàn có những thành viên mới gia nhập, sau khi tắt mic thì hoàn toàn bối rối: "Tổng giám đốc Trì? Tổng giám đốc Trì là ai? Sao anh ấy có thể can thiệp vào việc của chúng ta, chưa họp xong mà? Quản lý Dụ cũng đã nói dừng đâu?"

"Cậu ngậm miệng lại!"

Đội trưởng lườm anh ta tức giận, sau khi lườm xong lại bắt đầu cảm khái: "Không có gì lạ khi cô Dụ trông khỏe khoắn như vậy... Khi luôn có một người chồng mẫu mực ở bên cạnh chăm sóc."

Không tốt mới lạ đấy!

Đội trưởng cảm khái nhân sinh, trong khi đó ở văn phòng, Dụ Kiến đang nhìn chằm chằm vào người chồng mẫu mực trước mặt.

"Sao anh lại chạy đến đây nữa vậy?"

Cô nhìn Trì Liệt, rồi nhìn Tiểu Hạ đứng bên cạnh không dám lên tiếng, "Còn chuyến khảo sát ở nước ngoài thì sao? Em nhớ vé máy bay đã đặt rồi mà?"

Trì Liệt ôm bát anh đào đầy ắp, không chút do dự: "Chuyến khảo sát kia anh cử ông Hứa đi rồi, anh hay ông ấy đi cũng như nhau, không sao đâu."

Giải thích qua loa xong, anh vươn tay, cung kính như dâng báu vật, đưa anh đào về phía Dụ Kiến: "Em ăn thử quả anh đào này đi. Ngon lắm, anh và Tiểu Hạ đã thử nhiều loại, loại này vỏ mỏng nhất, thịt lại dày, còn ngọt lịm."

Dụ Kiến: "..."

Không phải chứ.

Anh là Tổng giám đốc Trì đấy, chẳng lẽ anh chuẩn bị chuyển sang làm thử nghiệm viên thực phẩm ư?

"Bên em cũng có trợ lý mà, nếu thật sự anh không yên tâm thì để Tiểu Hạ ở lại là được."

Dụ Kiến rất bất lực: "Anh có thể đừng suốt ngày dính lấy em được không?"

Kể từ khi Dụ Kiến xác nhận có thai.

Trì Liệt cứ bám riết lấy cô như thế này.

Ban đầu, Dụ Kiến nghĩ anh hào hứng quá đà khi chuẩn bị làm cha, nên mới muốn ở bên cạnh cô hai mươi bốn giờ một ngày.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, đám cưới diễn ra, Trì Liệt vẫn không thay đổi chút nào.

Anh từ chối gần như mọi công việc có thể từ chối.

Không đi khảo sát, không mở hội nghị, tiệc tùng chiêu đãi càng khỏi phải nói - Dụ Kiến nghe Tiểu Hạ kể lại, Thân Thành kín đáo truyền tin đồn, không biết Tổng giám đốc Trì bị nàng tiên nào mê hoặc rồi.

Đúng vậy.

Thay vì ở nhà chăm sóc vợ, họ thà tin Trì Liệt là người mê muội, bị phụ nữ quyến rũ mất trí hơn.

Mặc dù...

Dụ Kiến nhìn Trì Liệt chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn ra một quả anh đào hoàn hảo nhất trong lòng anh, ân cần đút cho cô, đột nhiên cảm thấy câu sau cũng không sai lắm.

Trì Liệt nhìn chằm chằm Dụ Kiến, cho đến khi cô không thể từ chối được nữa, ngoan ngoãn ăn hết anh đào, anh mới mỉm cười.

"Anh nào có không theo em suốt ngày đâu." Anh lý lẽ hùng hồn: "Anh còn phải ra ngoài chọn trái cây, mua đồ ăn mà."

Dụ Kiến: "..."

Cô đã hoàn toàn cạn lời với anh.

Thời gian gần đây, ngoại trừ ngày cưới, cô gần như chưa ăn bữa nào ở ngoài cả. Lần hiếm hoi là khi về Viện phúc lợi Ánh Dương, cô Đổng đặc biệt nấu riêng cho cô.

Những ngày còn lại, ba bữa chính cộng hai bữa phụ, tất cả đều do Trì Liệt lo liệu từ đầu đến cuối.

Ăn năm bữa một ngày, Dụ Kiến ăn thôi cũng mệt.

Nhưng Trì Liệt không bỏ sót bữa nào, tự tay nấu nướng, thậm chí cả việc đi chợ cũng không dám giao cho Tiểu Hạ, nhất định phải tự mình đi siêu thị mua đồ.

"Bén con, sau này phải tốt với bố nhé."

Dụ Kiến chỉ biết thở dài, đưa tay vuốt bụng: "Bố con vất vả thế này vì con đấy."

Dụ Kiến nói đùa, nhưng Trì Liệt lại cau mày.

"Nói bậy." Anh nhíu mày: "Anh làm vì muốn chăm sóc em, nhân tiện chăm sóc bé con luôn thôi."

Dụ Kiến cười khổ: "Trì Liệt, không ai làm bố như anh đâu!"

Mang thai bảy tháng, em bé trong bụng giờ đã có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài. Thế mà anh không nói những lời mà người làm cha nên nói, còn chê trách con trước mặt nó.

Dù bé con chưa hiểu được.

Nhưng vẫn có thể nhạy cảm cảm nhận được thái độ ấy.

Quả nhiên, Dụ Kiến vừa dứt lời.

Em bé trong bụng đã rất bất mãn, đá mạnh thể hiện sự không hài lòng.

"Bé con lại đá em à?"

Mặt Dụ Kiến tái nhợt, Trì Liệt cau chặt mày, đặt bát xuống, dịu dàng đặt tay lên bụng cô: "Không được đá mẹ!"

Cử chỉ anh rất nhẹ nhàng, như thể Dụ Kiến là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, dùng sức nhẹ là vỡ.

Nhưng giọng anh gần như nghiến răng nghiến lợi, như thể đứa bé trong bụng không phải con ruột của anh, mà là kẻ thù truyền kiếp.

Dụ Kiến phải ngăn anh lại: "Anh dịu dàng chút đi, đừng làm bé con sợ."

May là em bé còn nghe lời, sau khi được dỗ dành một lúc, cũng không cựa quậy nữa.

Nhưng sắc mặt Trì Liệt vẫn rất xấu, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng cho Dụ Kiến.

Dụ Kiến thấy anh cau mày, vẻ mặt rất bất mãn, thở dài đổi đề tài: "Em có linh cảm bé con là con trai đấy."

Thực ra Dụ Kiến thích con gái hơn.

Khi cô còn ở viện phúc lợi, trong viện có nhiều bé trai hơn, khi đó điều kiện rất khó khăn nên tất cả đều mặc lại đồ cũ của anh chị.

Vì vậy Dụ Kiến luôn muốn có con gái, như vậy cô có mua nhiều quần áo xinh đẹp cho con bé, trang điểm cho con bé thành công chúa dễ thương nhất thế giới.

Nhưng em bé trong bụng cô thật sự... không giống con gái.

Em bé cũng khá ngoan, thường không quậy phá, chỉ là sức lực mạnh mẽ khác thường.

Lần đầu Dụ Kiến bị đá, đau đến mức nước mắt sắp trào ra.

Làm Trì Liệt sợ muốn chết, nửa đêm chở cô đi viện. Bác sĩ kiểm tra xong, nói cả mẹ và con đều ổn, chỉ là sức lực của em bé hơn mạnh nên mới đá đau Dụ Kiến như vậy.

"Con trai thì tốt."

Trì Liệt nén giọng, gần như nghiến răng: "Con trai không sợ đòn."

Thằng nhóc dám bắt nạt mẹ nó như vậy.

Đợi sinh ra anh sẽ bị dạy thằng bé một bài học.

Dụ Kiến bị vẻ mặt Trì Liệt chọc cười.

Cô chưa kịp nén cười, chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay anh: "Anh đừng nói nữa, nếu không người chịu tội lại là em."

Quả nhiên câu này rất có tác dụng.

Người đàn ông ban nãy còn hung hăng giờ xìu xuống ngay, anh mím môi, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Sau này mình không sinh nữa."

Bé con hoàn toàn là niềm vui bất ngờ, khi mang thai cả hai toàn toàn chưa chuẩn bị gì cả.

Toàn bộ kiến thức liên quan đều được bổ sung sau này, Trì Liệt càng tìm hiểu càng hoảng hốt, không ngủ được mấy đêm liền. May mắn chợp mắt được chút, mơ toàn những biến chứng và trường hợp liên quan trong sách khoa học.

Vì vậy anh rất hối hận.

Con với cái cái gì, để cô phải chịu cực như thế này, anh thà nuôi chó còn hơn.

Trì Liệt không che giấu cảm xúc, chỉ thiếu viết câu "thà nuôi chó còn hơn" lên mặt.

Dụ Kiến vừa cảm động vừa buồn cười.

"Không sinh nữa, không sinh nữa." Cô chẳng biết phải làm sao với anh, chỉ có thể dỗ dành như trẻ con: "Sau này không sinh nữa đâu."

"Ừm."

Nghe vậy tâm trạng Trì Liệt mới khá hơn một chút: "Sau khi em sinh xong, anh sẽ đi triệt sản."

Anh không tin biện pháp tránh thai này lại thất bại, mà làm xong phẫu thuật thì làm sao còn sinh nổi nữa?

Dụ Kiến: "..."

Trời ạ.

Tin này nếu loan truyền ra, không cần người khác nói gì, chính cô cũng cảm thấy mình là tiên nữ.

"Anh nên suy nghĩ kỹ đã."

Cô không ngăn Trì Liệt, chỉ đưa tay vuốt mặt anh: "Dạo này anh gầy quá rồi đấy."

Quả thực, tình trạng của Dụ Kiến tốt hơn nhiều so với Trì Liệt.

Trì Liệt trông rất thảm, như thể anh mới là người mang thai vậy. Những tháng qua, quần áo Trì Liệt rộng ra cả vòng. Không chỉ gầy đi, quầng thâm trên mắt anh đen xì, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn là biết không ngủ đủ giấc.

Buổi tối Dụ Kiến thực ra ngủ rất ngon.

Ngày ăn năm cử, chiều tối Trì Liệt còn đi dạo cùng cô, lúc về lại massage chân cô nửa tiếng.

Ăn uống đầy đủ, vận động vừa phải, do đó cô không có chuyện mất ngủ thiếu ngủ.

Nhưng cô biết, thời gian này Trì Liệt luôn ngủ rất nông.

Dù cô chẳng có chuyện gì, trong mơ vẫy tay đá chân lung tung, anh cũng bật dậy ngay, kiểm tra tình hình cô.

Anh thật sự quá lo lắng.

Trong trí nhớ, Dụ Kiến hiếm thấy Trì Liệt hoảng hốt đến vậy. Dù chuyện gì xảy ra, anh luôn bình tĩnh, tự tin khống chế tình hình, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng chỉ cần liên quan tới cô.

Anh như đổi thành người khác, lo lắng sợ hãi, sợ cô gặp chuyện khi anh không để ý.

"Anh gầy hả?"

Trì Liệt không cảm thấy gì, sờ mặt mình, thờ ơ nói: "Gầy thì gầy."

"Anh phải chăm sóc bản thân chút đi."

Anh thở dài nhìn bụng Dụ Kiến: "Chỉ cần con không quậy mẹ nữa, ra ngoài rồi ba sẽ mua tất cả những gì con thích."

Tình cha con đến quá đột ngột.

Em bé trong bụng rõ ràng cảm nhận được sự máy móc của bố, không đá Dụ Kiến nữa nhưng cũng không thèm để ý đến anh, xoay người không để ý đến anh.

*

Ngày dự sinh của Dụ Kiến là cuối năm.

Bé con trong bụng tuy mạnh mẽ nhưng lại rất đúng giờ. Dụ Kiến vào nhập viện trước một tuần, nghĩ phải chờ thêm nửa tháng nữa mới sinh, nhưng đúng ngày dự kiến, sáng sớm bụng đã bắt đầu đau nhói.

Cơn đau khác hẳn với cảm giác bị em bé đá.

Dụ Kiến vốn không yếu đuối, nhưng lúc này cũng không chịu nổi, cô nằm trên giường chỉ muốn khóc: "Trì Liệt, em không sinh nữa!"

Đứa bé này, ai thích sinh thì sinh!

Dù sao cô cũng không muốn sinh nữa.

Trì Liệt luôn chiều Dụ Kiến từng li từng tí, nhưng lần này lại hiếm hoi phản bác cô: "Cố chịu thêm chút nữa thôi, sắp qua rồi."

Dụ Kiến đau đến mức không nghe thấy gì.

Trì Liệt vươn tay, muốn lau mồ hôi trên trán cô, nhưng bị cô tát bay: "Đừng chạm vào em!"

Lúc này Dụ Kiến đau đến mức điên rồi, cũng không biết mình đang làm gì. May là không lâu sau, y tá đến tiêm thuốc giảm đau cho cô, kiểm tra tình hình rồi đẩy Dụ Kiến vào phòng sinh.

Hôm nay không chỉ có Trì Liệt, còn cả Viện trưởng Trình, cô Đổng, Thỏ và Đại Hổ.

"Anh rể."

Đại Hổ không vào phòng, chỉ nghe tiếng động bên trong, khi Dụ Kiến vào phòng sinh, thấy tay Trì Liệt đỏ lên, cậu mới vỗ vỗ cánh tay anh: "Chị em không cố ý đâu, tại chị ấy quá đau nên mới thế."

Trì Liệt gật đầu, không nói gì.

Anh mím môi, dùng sức đến mỗi môi trắng bệch, mắt đỏ hoe.

Anh hiểu Dụ Kiến không hề cố ý.

Trì Liệt đã đọc nhiều tài liệu, xem nhiều phim tư liệu nước ngoài về quá trình sinh nở, biết việc sinh con rất đau đớn.

Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.

Dù đọc bao nhiêu sách, xem bao nhiêu phim tư liệu, đến lúc này anh vẫn không thể thay cô chịu đựng, cũng không cảm nhận được nỗi đau của cô.

Trì Liệt đứng trước phòng sinh, im lặng.

Đại Hổ thì thầm với cô Đổng, không biết em bé sắp ra là cháu trai hay cháu gái, Trì Liệt đứng bên cạnh, nghe thấy nhưng từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.

Anh không quan tâm những chuyện đó.

Trì Liệt rõ ràng biết bản thân mình khá lạnh lùng, chuyện anh quan tâm rất ít, thậm chí cả bản thân mình anh cũng chẳng mấy để ý.

Tương tự, anh cũng không quan tâm giới tính của em bé.

Dù trai hay gái cũng không sao, chỉ cần Dụ Kiến bình an, chỉ cần cô được đẩy ra ngoài là tốt rồi.

Thời gian trôi qua chậm rãi như kéo dài vô tận.

Khi Trì Liệt gần như không chịu đựng được nữa, tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh vang lên, cửa phòng sinh được mở ra.

*

Dụ Kiến sinh xong con, chưa kịp ra khỏi phòng sinh đã kiệt sức ngủ thiếp đi.

Cô cũng không biết đã ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt, nhìn trần nhà một hồi lâu, rồi hạ mắt xuống.

Bàn tay cô đang nằm trọn trong lòng bàn tay người đàn ông.

Trì Liệt gục đầu bên giường, vừa ngủ vừa nắm chặt tay Dụ Kiến. Giường thấp nên thành thử tư thế này rất khó chịu, nhưng anh vẫn cố chấp không buông tay, cuộn người bên giường không rời cô dù chỉ nửa bước.

Dụ Kiến vừa tỉnh dậy, không có sức lực.

Cô cảm nhận lòng bàn tay ẩm ướt, liền nhúc nhích tay. Cử động rất nhẹ nhưng Trì Liệt lập tức tỉnh giấc.

Anh đột ngột ngẩng đầu lên, nắm chặt tay cô hơn: "Em tỉnh rồi à?"

Giọng người đàn ông rất khàn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Dụ Kiến giật mình.

Ban đầu cô tưởng cảm giác ẩm ướt trên tay là do mồ hôi ra khi mệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt Trì Liệt, cô mới nhận ra không phải vậy.

Không biết anh đã khóc bao lâu, hai mắt sưng húp lên, thậm chí khóe mắt cũng đỏ ửng. Vết sẹo cong vẹo, đổi sang màu sắc bất thường.

Tình trạng đôi mắt thì càng đáng sợ.

Đỏ ối, giăng đầy tơ máu, khi Dụ Kiến liếc qua chỉ thấy hai màu đỏ sậm.

Cô chưa từng thấy Trì Liệt như thế này.

Anh hoàn toàn không phải người dễ khóc, thường ngày không bao giờ khóc cả. Trong trí nhớ Dụ Kiến, ngoài đám cưới, chỉ còn lần anh đi tham gia dự án.

Lúc đó dưới tàng cây đa, cô che mắt anh từ phía sau.

Lòng bàn tay nóng rực.

Nhưng ngay cả lúc đó, Trì Liệt cũng không chật vật như bây giờ.

Như toàn bộ năng lượng đã bị rút cạn, anh nắm tay cô, cố gắng mỉm cười nhưng mắt càng đỏ hơn.

Dụ Kiến chợt hoảng hốt:

"Sao thế?” Việc sinh đẻ quá mức mệt mỏi, giọng cô yếu ớt: “Con đâu? Con có sao không?"

Ngoài lý do đó, Dụ Kiến không thể nghĩ ra tại sao Trì Liệt lại khóc thảm thiết như vậy.

Trì Liệt nghe câu hỏi liền sững người.

"Không sao, con ổn." Anh nói” "Con rất tốt."

Con khóc rất to, làm đau đầu người. Để Dụ Kiến được nghỉ ngơi thoải mái, Viện trưởng Trình đã đưa bé con sang phòng bên cạnh.

Tầng này toàn phòng bệnh riêng, ít người sử dụng nên tìm phòng trống rất dễ.

Dụ Kiến vô cùng bối rối: "Vậy anh khóc cái gì?"

Cô mới tỉnh chưa lâu, đầu óc còn mơ hồ, nhưng hỏi xong câu này, cô cũng hiểu ra.

"Đừng khóc nữa."

Lòng cô mềm nhũn, siết chặt tay anh: "Em ổn mà."

Trì Liệt im lặng.

Anh dụi dụi mắt, nén nước mắt lại, giọng khàn khàn: "Ừm."

Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh khiến Dụ Kiến càng nhìn càng xót xa, cô nhanh chóng đổi đề tài: "Con trai hay con gái thế? Bé con có dễ thương không? Giống anh hay giống em hơn?"

Lúc con chào đời, Dụ Kiến quá mệt nên không tỉnh táo, chỉ nhớ mơ hồ có y tá có ôm bé con cho cô xem. Nhưng cụ thể nói gì, cô hoàn toàn không nhớ.

Dụ Kiến vừa hỏi, Trì Liệt lập tức sững người.

"Con..."

Anh nắm tay Dụ Kiến, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Đúng thế.

Trì Liệt cũng không biết giới tính của con, giống Dụ Kiến.

Lúc đó, toàn bộ sự chú ý của anh đều dành cho Dụ Kiến, nào còn để ý tới đứa nhóc khóc oe oe. Liếc qua cũng không nhìn rõ mặt, chỉ biết nó giống những em bé trong phim tư liệu anh từng xem, đỏ hỏn, bé xíu.

Còn việc con trai hay con gái...

Trì Liệt cân nhắc theo tiếng khóc của con, dò hỏi: "Có thể... hoặc là... chắc là... con trai?"

Không có cách nào, anh thực sự không biết câu trả lời cho câu hỏi này.

Ban đầu Dụ Kiến tưởng Trì Liệt đùa cô.

Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt anh, vô cùng lúng túng, anh chớp mắt thật nhanh rồi cúi đầu xuống.

Vẻ mặt "em đừng hỏi nữa, dù hỏi anh cũng không biết".

Dụ Kiến: "..."

Quả thực là bố ruột!

Cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Anh không biết à? Anh làm cha rồi mà không biết em sinh ra cái gì ư?"

Mới tỉnh, đầu óc Dụ Kiến còn mơ hồ nên lời nói có hơi lệch lạc.

Còn Trì Liệt không biết có phải do khóc quá mà anh như người mất trí.

"Xin lỗi. Anh thật sự không biết em sinh ra cái gì." Anh cúi đầu thành khẩn nhận lỗi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.