Lần va chạm này đặc biệt mạnh, nên Dụ Kiến đành phải đi cùng Trì Liệt xuống phòng khám ngoại khoa, để xử lý vết thương trên trán anh. Người đàn ông cao 1m8 ngồi trên ghế, để bác sĩ băng bó vết thương, nhưng ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Dụ Kiến. Anh không nhúc nhích, cũng không nhìn mặt cô, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Dụ Kiến, ánh mắt khó tả... kỳ lạ. Dụ Kiến không biết phải diễn tả thế nào. Bởi vì cô chưa bao giờ thấy Trì Liệt có cảm xúc như vậy, mà chỉ từng thấy ở Đại Hổ và Thỏ nhiều lần - mỗi khi cô nhăn mày, vẻ mặt nghiêm nghị, hai đứa sẽ vô thức lộ ra vẻ sợ sệt và lo lắng. Nhưng Trì Liệt không phải Thỏ, cũng không phải Đại Hổ. Từ nhỏ đến lớn anh có bao giờ sợ ai? Dụ Kiến không khỏi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tiến lên hai bước, muốn hỏi thăm vết thương của Trì Liệt: "Vết thương của anh..." Dụ Kiến chưa nói hết câu, Trì Liệt vốn ngồi yên, để bác sĩ xử lý vết thương, bỗng ngả người ra sau, làm đổ cái ghế, rồi lùi lại vài bước. Anh thậm chí còn nói lắp, điều này cực kỳ hiếm thấy ở anh: "Em... em đừng lại gần!" Anh vừa hoảng hốt vừa mất bình tĩnh, giọng nói thậm chí còn có chút vỡ òa. Dụ Kiến: "?" Có phải mang thai cũng khiến người ta bị ảo giác không? Trì Liệt liên tục lùi lại năm, sáu bước, cho đến khi lùi tới cửa, mới miễn cưỡng lấy lại sự trấn định. "Không, không phải." Anh vẫn còn nói lắp, cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286253/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.