Lúc nói câu đó, Trì Liệt thật sự rất dịu dàng. Trì Liệt không ngờ cô gái nhỏ của mình lại đến nghe anh giảng. Hồi cấp ba, để cải thiện mối quan hệ giữa Trì Liệt và các bạn trong lớp, sau giờ học, lúc nào Dụ Kiến cũng mang đề Tiếng Anh đến tìm anh hỏi. Sau này khi các bạn không còn sợ Trì Liệt nữa, số lần cô đến cũng ngày càng ít dần. Nhưng sau đó. Trong căn nhà nhỏ có hàng cây hòe và giàn nho trĩu quả, bàn ghế cũ kỹ, anh đứng sau lưng cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, kiên nhẫn phân tích từng câu. Trong ký ức, dưới ánh sáng vàng ấm của dây đèn. Dụ Kiến ngồi trước bàn học, khuôn mặt bé xíu chìm trong ánh sáng, dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười, đôi mắt cong cong. Giờ đây, bức tường cũ kỹ lộ ra vết nứt đã biến thành giảng đường thoáng đãng, dây đèn lập lòe trên trần nhà đã thay bằng ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ. Rõ ràng cô gái không ngờ mình sẽ bị bắt tại trận, cô lúng túng đứng đó, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Trì Liệt đứng trên bục giảng, bị ngăn cách bởi sinh viên nên anh chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn không tì vết. Không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ bé thoáng ửng đỏ, mặc dù đứng khá xa, nhưng anh vẫn dễ dàng thấy được đôi gò má phớt hồng. Ánh mắt Trì Liệt càng dịu dàng hơn. Giọng nói trầm ấm, anh thúc giục: “Ngồi xuống đi nào.” Ngày xưa lúc giải đề cho Dụ Kiến, Trì Liệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286270/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.