Lúc này Trì Liệt thực sự hơi khó đứng vững. Nửa tháng không ngủ, cũng chẳng ăn uống đầy đủ, anh chỉ ngủ một giấc trên đường về, nhìn vật gì cũng mờ mờ ảo ảo. Nhưng khi mắt thiếu nữ đỏ hoe, lao thẳng vào lòng anh, anh vẫn vòng tay ôm chặt cô. Không run rẩy chút nào, vòng tay ấm áp vô cùng vững chắc. "Đừng khóc." Trì Liệt ôm Dụ Kiến, vuốt tóc cô rồi nắm đôi vai gầy yếu đang run rẩy: "Em đừng khóc." Dụ Kiến vùi mặt vào ngực Trì Liệt, vòng tay qua eo anh. Chàng trai gầy hơn trông thấy, qua lớp áo khoác dày và áo len, cô sờ thấy xương sống cứng rắn, nhô lên, cấn vào lòng bàn tay hơi hơi đau nhói. "Anh... " Cô nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt ngực áo anh. "Anh không sao." Trì Liệt với vết sẹo trên trán, thờ ơ nói: "Anh thực sự không sao mà." "Viện trưởng Trình." Hai đứa trẻ ôm nhau, cảnh sát Lưu cũng không tiện nhìn nữa, quay sang Viện trưởng Trình: "Người giúp việc bây giờ đã bị chúng tôi khống chế, đoán chừng không có vấn đề gì, sẽ sớm kết án thôi." "Lần này thực sự nhờ cậu bé này." Cảnh sát Lưu lại nhìn Trì Liệt: "Cậu ấy cũng vất vả rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng tôi quay lại hỏi chuyện sau." Xe cảnh sát đi trong ánh đèn hiệu, Dụ Kiến rời khỏi vòng tay Trì Liệt, mắt đỏ hoe nhìn anh: "Anh nghỉ trước đi, có chuyện gì chờ anh ngủ dậy rồi nói sau." Trì Liệt xoa đầu cô, dịu dàng: "Ừ, anh nghe lời em." Cô Đổng vội nấu bát mì, Trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286279/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.