Thật ra Dụ Kiến không nghe thấy Trì Liệt nói gì. Lúc leo lên vẫn cảm thấy bình thường, nhưng khi ngồi trên bức tường gạch cao chuẩn bị nhảy xuống, cô mới nhận ra khoảng cách từ người mình đến mặt đất thật sự quá mức tưởng tượng. Những chiếc lá xanh non của cây hòe gần trong tầm tay. Dụ Kiến không chỉ không dám nhảy, mà cô thậm chí còn không dám nhìn. Đã ngồi trên tường rồi, cô tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ nghe Trì Liệt nói gì đó nhưng không biết anh đang nói gì. Gió lại thổi mạnh thêm một chút. Dụ Kiến bị thổi đến loạng choạng, bám chặt vào gạch: "Tôi thật sự không xuống được.". Trước giờ cô không biết mình sợ độ cao. Cô gái mặc đồng phục xanh trắng ngồi trên tường gạch, gió thổi tà áo bay phấp phới. Cả người lung lay sắp ngã, mặt tái mét, trông như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Chết tiệt. Trì Liệt rủa thầm. Không kịp đóng cửa sổ, anh vội chạy ra sân đi đến bên tường: "Đừng nhìn xuống, nhảy thẳng xuống đi.". Càng nhìn sẽ càng sợ. Giọng Dụ Kiến hơi run: "Tôi không dám.". Chuyện này nghe có vẻ kì lạ nhưng lúc bị đám lưu manh đuổi theo cô cũng không sợ đến vậy, giờ chỉ cần nhắm mắt nhảy thôi mà cũng không dám. Nói chuyện một lúc, gió càng thổi mạnh hơn. Những đám mây xám đen giống trên đỉnh núi Nam lại áp sát xuống, trời tối sầm, vài cơn gió mang theo hơi lạnh, chỉ một chút nữa là sẽ mưa. Trì Liệt ngước nhìn bầu trời u ám: "Nhảy mau đi.". Nói rồi, anh đưa tay ra:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286308/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.