Dụ Kiến gần như cho rằng mình nghe nhầm. Cô khó tin lặp lại: "Đừng yêu sớm á?". Yêu cầu này hơi kỳ quái rồi đấy. Hơn nữa, tại sao anh lại vô duyên vô cớ nói chuyện này với cô. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt hạnh mở to, đồng tử đen trắng rõ rệt nhìn sang, ngạc nhiên và vô tội. Trì Liệt lập tức hối hận. Anh muốn nói gì đó để đổi chủ đề, nhưng há miệng một lúc cũng không biết phải nói gì. Bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng lại. “Cộc cộc cộc!” Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài màn mưa: "Mở cửa! Mở cửa!" Trì Liệt nhanh chóng đứng dậy: "Tôi ra mở cửa đây.". Cứ như không dám ở lại phòng khách thêm một giây nào nữa, anh tránh ánh mắt của Dụ Kiến rồi lao thẳng ra ngoài. Gió lạnh kèm theo mưa ướt tạt vào người. Trì Liệt chợt nhận ra. Ngoài cô gái đang ngồi trong phòng, ai sẽ đến tìm anh giữa trời mưa lớn thế này chứ? Trì Liệt không mở ngay mà nhìn qua khe hở nhỏ, anh hơi sững sờ rồi nhanh chóng kéo then cửa ra. Bùi Thù ướt như chuột lột như gặp được ân nhân: "Mau cho tôi vào! Nếu cậu không mở cửa, chắc tôi sẽ bị gió thổi bay mất!". * "Xin lỗi thầy Bùi." Trong phòng khách, Dụ Kiến nhìn Bùi Thù vẫn còn nhỏ nước, ân hận nói: "Em không để ý điện thoại hết pin, cứ nghĩ thầy không thấy tin nhắn của em.". Trước đó cô không dám gõ cửa, lại sợ anh gặp chuyện nên đã nhắn tin cho Bùi Thù. Nếu có chuyện gì, Bùi Thù là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286306/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.