Làn da chàng trai trắng nhợt, gần như không có chút hồng hào nào. Gió thổi qua, bóng cây khẽ rung động rọi lên cổ tay anh đưa ra, như những con cá lơ lửng bơi lội trong mây. Dụ Kiến đã chuẩn bị tâm lý bị Trì Liệt từ chối, giờ nhìn theo những bóng cây lung linh, cô hơi mất tập trung. Rõ ràng anh vừa nói không thích mà? Dụ Kiến không hiểu ý Trì Liệt, bèn ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay, chỉ hơi quay đi, để má phải đối diện với cô. Đường nét cằm sắc sảo, mềm mại và đẹp mắt. Mắt đen hơi hạ xuống, không nhìn rõ được biểu cảm bên trong, chỉ thấy đôi môi anh mím chặt lại. Chàng trai này... Dụ Kiến cảm thấy rất buồn cười. Muốn vòng tay thì cứ nói thẳng đi, làm gì phải ra vẻ miễn cưỡng như thế. Tính tình Dụ Kiến tốt nên cũng không để ý nhiều. Cô đặt đám hoa dại và cỏ bên cạnh, chọn ra một nắm lá dài, đo kích thước so với cổ tay Trì Liệt rồi dịu dàng quấn lên: "Vậy anh đừng cử động, bây giờ tôi thử đan xem.". Nói xong, cô hơi nghiêng người về phía anh. Trì Liệt lập tức cứng người. Cuối cùng một chút khoảng cách còn sót lại cũng đã biến mất, vì quá gần nên mùi hương thanh khiết ấy lại bao trùm lấy anh. Dịu dàng, tinh khôi cùng làn gió thoang thoảng trên ngọn núi vắng vẻ, nhẹ nhàng phất qua gò má anh. Càng như đang v.uốt ve trái tim chàng trai. Từng cơn gió chạy dọc sống lưng. Anh vô thức nín thở, muốn lùi ra sau.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-dien-giang-huu-vo/1286311/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.