🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Môn học tiếng phổ thông của Dương Hồng Quyên không chỉ kiểm tra kĩ năng đọc và vấn đáp, mà còn phải thi viết, cũng có nghĩa là ngoài nghe đọc bình thường còn có một bài thi viết nữa.

Lúc giáo sư Chu thông báo hình thức kiểm tra, Dương Hồng Quyên có liếc nhìn sang chỗ Viên Phi hay ngồi. Chỗ ấy còn trống, tiết quan trọng như vậy mà Viên Phi không đến. Trước nay anh chưa từng vắng tiết nào, anh rất nghiêm túc với chức vụ trợ giảng, nếu không có lý do đặc biệt thì sẽ không nghỉ. Dương Hồng Quyên đang đoán xem lý do là gì, không phải anh bị bệnh rồi đấy chứ? Thời tiết gần đây đột nhiên chuyển lạnh, rất dễ bị cảm. Hơn nữa, chạng vạng tối hôm đó tắm xong anh mặc quần đùi, rất có thể là nhiễm lạnh rồi. Nghĩ đến đây, Dương Hồng Quyên hơi nhíu mày.

Buổi thi bắt đầu, giáo sư Chu đang gọi tên các bạn vào thi phần đọc nói. Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, nghe các sinh viên khác đọc bài và đối thoại với nhau nhưng cô vẫn không thể yên tâm.

Khi nghe giáo sư Chu gọi “Dương Hồng Quyên”, cô đứng dậy, bắt đầu đọc bài văn giáo sư Chủ yêu cầu, sau đó đối thoại với các bạn học khác. Lúc đang thi, Dương Hồng Quyên nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Hoàn thành phần thi, Dương Hồng Quyên cảm thấy mình làm không tốt lắm, cô thấy giáo sư Chu đang ghi, không biết điểm của mình thế nào. Bây giờ cô chưa biết điểm được vì lần sau còn một bài thi viết. Sau khi thi viết xong thì tiết học sau mới công bố điểm cuối cùng.

Tiếng chuông vừa vang lên, thời gian thi cũng hết. Mọi người nộp bài, lần lượt ra khỏi phòng học. Tuy bài này chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhưng có thể sẽ lấy điểm cuối kì nên mọi người rất chú trọng điểm số. Dương Hồng Quyên cũng quan trọng sự tiến bộ điểm số trong tiếng phổ thông vì nó gắn liền với ước mơ của cô. Sau ra khỏi phòng học, cô hơi thất vọng vì phần thi vấn đáp vừa rồi không tốt.

Bạn cùng phòng, Tống Giai bị cảm, ho và sốt nên cần truyền nước. Dương Hồng Quyên và Hứa Đồng cùng Trương Miểu Miểu đưa Tống Giai đến phòng y tế ở trường. Bác sĩ ở phòng y tế nói trời chuyển lạnh nên phải mặc thêm nhiều đồ, không được chủ quan bệnh cảm cúm. Nhìn Tống Giai nằm trên giường truyền nước biển, Dương Hồng Quyên đang nghĩ Viên Phi bị cảm có đến phòng y tế không, vì thế mới không nghe thấy bác sĩ ở bên căn dặn.

“Cháu có mặc đủ đồ ấm, nhưng mỗi lần chuyển mùa đều bị cảm.” Tống Giai vừa ho vừa nói, “Cậu ấy mới mặc ít đó ạ.”

Tống Giai chỉ vào Dương Hồng Quyên.

Bác sĩ, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đều nhìn về phía Dương Hồng Quyên, họ thấy cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu vàng, mặc dù dài qua đầu gối nhưng ở dưới không có gì cả, đôi chân trơ trọi, nhìn đã thấy lạnh.

“Mấy cô gái này chỉ muốn mặc đẹp, không quan tâm sức khỏe, lúc ngã bệnh thì mới biết thế nào là khổ.” Bác sĩ nhìn Dương Hồng Quyên nói.

Dương Hồng Quyên lấy lại tinh thần, nghe mấy câu bác sĩ nói với cô, cô trả lời: “Trời sinh cháu không sợ lạnh. Từ nhỏ đến giờ, mùa đông lạnh thế nào cháu cũng chỉ mặc một áo lông mỏng. Ít khi cháu bị bệnh lắm, có bị cảm thì cũng vài ngày là khỏi thôi ạ.”

“Vì nhà cậu nghèo nên không đủ tiền mua đồ mặc sao?”

Một âm thanh cười cợt nhã vang lên.

Dương Hồng Quyên ngẩng nhìn, thấy Trương Mỹ Tình và Lưu Tư Vũ đứng ở cửa phòng y tế, người vừa nói là Trần Mỹ Tình, Lưu Tư Vũ mới đứng đó mấy giây đã nhảy mũi liên tục. Dương Hồng Quyên nhìn thẳng vào Trần Mỹ Tình, cô nghiêm túc nói: “Đúng là nhà tôi nghèo không mua nổi đồ mặc, nhưng tôi vẫn được dạy dỗ, ít nhất tôi không ghét nhà giàu. Còn những người có tiền mà mỉa mai người khác nghèo, tôi nghĩ điều kiện tốt mấy mà không được giáo dục tử tế thì cũng bằng không.”

“Đúng vậy, cái đồ vô giáo dục.” Hứa Đồng tiếp lời.

Trương Miểu Miểu nói thêm: “Trước mặt Đồng Đồng của chúng tôi, cậu không phải cũng là đồ nhà nghèo à!”

Nhà của Hứa Đồng điều kiện tốt hơn Trần Mỹ Tình nhiều.

Trần Mỹ Tình nhìn chằm chằm đám người Dương Hồng Quyên, giận đến nỗi không nói được gì. Lưu Tư Vũ đứng bên cạnh cô ta hắc xì không ngừng, nói với Trần Mỹ Tình: “Đừng có cãi nhau với bọn họ, tớ muốn lấy thuốc rồi còn đi tập đàn dương cầm.”

Trần Mỹ Tình không nói gì, đi với Lưu Tư Vũ tới chỗ bác sĩ lấy thuốc. Lưu Tư Vũ cũng bị cảm, cô ta xin thuốc cảm, lấy thuốc xong bọn họ cũng rời đi.

Hứa Đồng chửi một câu: “Ghê tởm!”, sau đó cô rất ủng hộ Dương Hồng Quyên. Cô rất thích Dương Hồng Quyên, mặc dù nhà nghèo nhưng cô luôn giữ chừng mực, không tự ti.

Cuộc cãi vã kết thúc, Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng chờ Tống Giai truyền nước xong thì rời khỏi phòng y tế.

Buổi tối, Dương Hồng Quyên rửa mặt xong xem thời khóa biểu rồi lên giường nằm. Cả ngày mai đều là tiết môn chuyên ngành. Kí túc xá tắt đèn, Dương Hồng Quyên cũng nhắm mắt ngủ.

Tiết đầu tiên sáng hôm sau là kĩ năng nghe Tiếng Anh. Dương Hồng Quyên và bạn cùng phòng mang sách vở theo đến phòng học ở tòa nhà số hai. Đến dưới tầng của tòa nhà, Dương Hồng Quyên vô tình quay đầu, bỗng nhìn thấy vài người bên tòa nhà thí nghiệm và thiết kế ở gần đó, trong đó có một bóng dáng quen thuộc. Cô định nhìn kĩ lại lần nữa, bóng dáng đó chính là Viên Phi. Anh và ba người bạn đang đi về phía tòa nhà thí nghiệm và thiết kế gần đó.

“Các cậu đi trước đi.” Dương Hồng Quyên nghiêng đầu nói với người bên cạnh, sau đó chạy đến tòa nhà thí nghiệm và thiết kế.

“Ừ!” Đám người Hứa Đồng trả lời cô một tiếng rồi đi lên lớp. Đông người quá nên bóng dáng Dương Hồng Quyên hòa vào rồi biến mất, bọn họ không thấy rõ cô đi hướng nào.

Dương Hồng Quyên thoát khỏi đám đông, lúc cô chạy đến thì Viên Phi đã sắp qua cửa chính.

Viên Phi còn một bước chân nữa đã qua cửa chính nhưng nghe được tiếng bước chân kèm theo tiếng thở d.ốc nên quay đầu, thấy Dương Hồng Quyên có phía sau, có hơi bất ngờ: “Dương Hồng Quyên?”

Những người đi cùng với Viên Phi đều là bạn cùng phòng của anh ấy. Bọn họ cũng quay đầu lại nhìn Dương Hồng Quyên với ánh mắt tò mò. Dù sao trong khoa của họ cũng không có những cô bạn xinh đẹp như vậy đến tìm. Trong số những người đó, chỉ có mỗi Liêu Cường biết Dương Hồng Quyên chính là bạn học đã ngồi ngâm thơ ở sân bóng rổ, hơn nữa lại còn là sinh viên mà lớp Viên Phi làm trợ giảng.

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, vì chạy nhanh quá nên cô thở hổn hển nói không được gì.

“Cô tìm tôi à?” Viên Phi bước ra ngoài, quay người lại đối diện Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên vừa thở vừa gật đầu.

“Có chuyện gì hả?” Viên Phi hỏi.

Câu hỏi này khiến Dương Hồng Quyên ngẩn người, cô tìm anh vì chuyện gì? Hình như cô chẳng có việc gì để tìm anh. Cô chỉ muốn biết vì sao tiết học quan trọng của môn tiếng phổ thông mà anh không đến, muốn hỏi có phải anh bị bệnh không. Nhưng bây giờ thấy anh đứng trước mặt đã biết bản thân đoán sai, như thế làm cô càng thắc mắc vì sao anh lại vắng mặt. Cô nhìn lướt qua ba bạn học bên cạnh Viên Phi, nói thẳng: “Tiết học tiếng phổ thông hôm qua anh không lên lớp.”

Bạn cùng phòng của Viên Phi cười cười mờ ám.

Viên Phi dường như đã quen với sự thẳng thắn của Dương Hồng Quyên, giống như buổi tối khuya ngày thi ngâm thơ cô hỏi anh có phải thiên vị cô không. Viên Phi đáp: “Đi học đi, tan học chờ tôi một chút. Tôi sẽ nói lý do cho cô sau.”

Mặc dù nói thẳng ra nhưng Dương Hồng Quyên cũng có chút xấu hổ. Nghe được câu này của Viên Phi, cô cũng bình tĩnh hơn, gật đầu: “Ừm.”

“Đi học nhanh đi.” Viên Phi nhắc nhở.

Dương Hồng Quyên gật đầu rồi xoay người đi về tòa nhà cô học. Đi được vài bước thì cô quay đầu nhìn, Viên Phi cũng đi được vài bước vào cửa tòa nhà thí nghiệm và thực hành cũng quay đầu lại.

“Chạy đi!” Anh nói ra rồi hơi mỉm cười.

Dương Hồng Quyên quay lại, vô thức cũng nở nụ cười, rồi vội chạy.

Dương Hồng Quyên chạy vừa đến dưới tầng của tòa nhà thì chuông reo “reng reng reng”.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.